Editor: May
Anh phát giận.
Còn mắng thô tục.
Hiếm thấy.
Trì Hoan đột nhiên cảm thấy phẫn nộ và xấu hổ nóng hừng hực của cô đều không thấy.
Tiêu Ngự nhìn nơi bị rượu dội ướt nhẹp trên người mình, nhíu nhíu mày, tuy rằng trong ánh mắt anh không có nhiệt độ, nhưng trên mặt vẫn đang lộ vẻ cười, "Không phải là phê bình người phụ nữ của anh một chút thôi ư, phát lớn tính tình như vậy làm gì, bảo bối như vậy, không cho nói tôi không nói là được, đá bàn làm gì."
Mặc Thời Khiêm lười quan tâm hắn, lạnh lùng phân phó với vệ sĩ phía sau, "Mang Tống tiểu thư đi."
Vệ sĩ phía sau liền tiến lên đi đỡ người phụ nữ đã không biết là say hay là thanh tỉnh kia.
Nhưng tay còn chưa có đυ.ng tới, đã bị thủ hạ Tiêu Ngự ngăn cản.
Song phương giằng co.
Tiêu Ngự hút điếu thuốc, trong sương khói mơ hồ, cười nhẹ mở miệng, "Tôi thu được tin tức, nói Tống tiểu thư là vị hôn thê điều động nội bộ của Mặc tổng anh, tôi còn không tin, buổi tối không làm yêu, rống rống tới cứu người như vậy... Trì tiểu thư, ai cũng nói cô cao ngạo tùy hứng, thật sự là oan uổng thảm, nữ minh tinh thiện lương am hiểu ý như cô, đốt đèn l*иg đều tìm không thấy."
Điều động nội bộ... Vị hôn thê?
Trì Hoan ngẩn ra, tuy rằng Tiêu Ngự nhìn qua không nghiêm túc, nhưng hắn vẫn một nhân vật, mặc dù cà lơ phất phơ cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy hắn là đang nói bậy, hơn nữa dù ngữ điệu trêu chọc hơn nữa, cũng không ngăn được đùa cợt tràn ngập ra.
Những lời này, cô theo bản năng không tin, nhưng lại vẫn là theo bản năng ngẩng đầu sang bên, nhìn về phía người đàn ông bên người.