Editor: May
Trì Hoan nhìn ánh mắt này, cảm thấy chính mình coi như cũng bị sủng nịch đắm chìm, trái tim nhảy thịch thịch, như là muốn trực tiếp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Anh cúi đầu, môi mỏng dán lên cánh môi của cô, nhưng không có hôn cô, chỉ là dán.
Cảm giác kɧoáı ©ảʍ một tầng càng thêm mãnh liệt tràn đầy hơn một tầng, gần như muốn bao phủ cô.
Cô nâng tay đeo lắc tay lên, có chút gian nan ôm lên cổ người đàn ông, khuôn mặt đỏ hồng nóng lên cũng chủ động dán lên khuôn mặt phủ mồ hôi mỏng của người đàn ông, giọng nói kiều mỵ mà khàn khàn, thì thào nói, "Có vị, nhưng còn có thể mỹ vị hơn."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt đen như mực càng thêm nồng đậm.
Đói lâu, hơn nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên cảm xúc, Trì Hoan bị anh ép buộc hoàn toàn từ trong ra ngoài, coi như toàn bộ buổi tối đều là cao trào liên tiếp thay nhau nổi lên.
......
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặc Thời Khiêm gần như là thói quen dưỡng thành từ nhỏ, cũng không tham ngủ, sáu bảy giờ sáng liền tự động mở mắt.
Ấm áp mềm mại tựa vào bên cạnh người anh, hô hấp nhạt mà đều đều, toàn bộ ôm ấp đều là phong phú, giống nhau ngay cả tâm đều là phong phú.
Từ trước cũng không biết là hư không, nhưng hiện tại đặc biệt phong phú.
Thân thể cô gái dưới chăn là xích͙ ɭõa, lộ ra vai tuyết trắng, tóc dài rơi loạn, ngủ thật sự sâu, dung nhan ngủ điềm tĩnh, Mặc Thời Khiêm cúi đầu, hôn hôn ở trên mặt anh, sau đó mới xốc chăn lên xuống giường.
Chờ anh rửa mặt xong đổi quần áo đi ra, phụ nữ trên giường đã muốn tỉnh.
Đang ôm chăn, ngồi ở trên giường đánh ngáp, vẻ mặt buồn ngủ, bộ dáng không ngủ đủ.