Mạc phu nhân sẽ nói với cô cái gì, hắn nhắm mắt lại đều có thể đoán được.
Trì Hoan vẫn là cúi đầu, thấp giọng qua loa lấy lệ vậy ừ một tiếng, liền lại lần nữa muốn sẽ đem tay của mình rút ra.
Nam nhân không có thả lỏng.
Cô ngẩng đầu lên, vội vàng không kịp chuẩn bị liền chống lại ánh mắt thâm thúy lạnh lùng của hắn, trái tim hơi co lại, rất nhanh liền dời đi tầm mắt, cau mày nói: “Anh nắm đau tay của em rồi.”
Lực đạo trên cổ tay chợt buông lỏng.
Nam nhân giọng nói trầm thấp như cũ, nhàn nhạt lặp lại: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Dứt lời, thân ảnh thon dài cao ngất lại lần nữa đi về phía phòng bếp.
Trì Hoan nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, mím môi đứng tại chỗ thật lâu.
Cô vào phòng tắm, mở vòi nước, thả nước vào đầy bồn tắm, sau đó cỡi quần áo tiện tay ném xuống đất, cả người ngâm vào trong nước ấm áp.
Mặc Thời Khiêm đem thức ăn bưng hết lên bàn, cũng không nhìn thấy bóng dáng Trì Hoan xuất hiện, thậm chí ngay cả động tĩnh cũng không có.
Ánh mắt thâm trầm, chân dài bước lên phòng ngủ, chỉ nhìn lướt qua tầm mắt hắn liền rơi vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, mặc dù bên trong ngay cả đèn cũng không có bật.
Nâng cổ tay lên, mắt liếc nhìn đồng hồ màu bạc trên cổ tay.
Sau 20 phút, đúng lúc từ khi cô về.
Gọi hai tiếng, bên trong không có tiếng trả lời, im ắng giống như là không có người.
Hắn mở miệng: “Trì Hoan.”
Vẫn là không có động tĩnh.
Mặc Thời Khiêm ánh mắt híp lại, nhàn nhạt nói: “Anh sẽ cho em năm phút đi ra.”
Hắn xoay người đi tới ban công ngoài phòng khách, một cái tay cắm vào túi quần, một cái tay khác cầm điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại, mắt sâu như mực nhìn ra khung cảnh phía xa xa: “Mạc thị gần đây có phải hay không chuẩn bị một dự án tại Nguyệt Đảo bên kia?”
” Hả?”
Hắn vẩy vẩy môi mỏng: “Cậu thay tôi gọi điện thoại cho Tạ thư ký.”
Thịnh Đường: “… Chú xem trọng mảnh đất kia rồi hả?”
“Không có hứng thú.”
“… Chú phá dự án đó cũng không thể đè ép scandal của Trì Hoan, chú muốn làm gì?”
Mặc Thời Khiêm không có chút cảm xúc nào: “Tâm tình không tốt, hả giận.”
Thịnh Đường: “…”
Mặc Thời Khiêm cười lạnh: “Cậu nói với họ Tạ, hoặc là đem hạng mục đó nghiền nát đến chết cho tôi, hoặc là bảo cậu ta chuẩn bị phương án thứ hai cứu Trì Yên.”
“Chú không phải là để cho An Kha đi theo Trì Hoan, để cùng cô áy nháo với Mạc gia và truyền thông, làm sao giận dữ như vậy?”
“Cô ấy tâm tình không tốt.”
Thịnh Đường: “… Nữ nhân của chú tâm tình không tốt, chú cũng khó chịu?”
Mặc Thời Khiêm không có lên tiếng.
“Sau đó chú tìm nhà họ Mạc trút giận, còn phải liên lụy qua những người không liên quan? Tôi nói chú, như vậy rất không đạo đức.”
Tĩnh chỉ chốc lát, Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói: “Nếu không, tôi tìm cậu?”
Thịnh Đường: “…”
“Con mẹ nó chú tại sao không tự mình làm?”
“Tôi muốn cho cho người phụ nữ của tôi ăn cơm, bận rộn.”
Thịnh Đường: “…”
Thịnh Đường rốt cuộc dưới cơn nóng giận ngắt điện thoại.
Mặc Thời Khiêm ngược lại không để ý bên kia ngắt điện thoại, lại nâng cổ tay lên nhìn thời gian, xoay người trở lại phòng khách, ném điện thoại ở trên ghế sa lon, trở lại phòng ngủ.
Không có bóng dáng của Trì Hoan.
Hắn không có dừng lại đi thắng tới, không do dự chút nào đưa tay vặn ra chốt cửa, sau đó chân dài trực tiếp bước vào phòng tắm, thuận tay bật đèn. Ánh sáng bất ngờ sáng lên có chút nhức mắt.
Trì Hoan nằm ở trong bồn tắm ngẩn người, giống như là sợ hết hồn, ngơ ngác nhìn nam nhân đang đi tới.
“Anh làm gì?Em đang tắm.”
Mái tóc dài đều ướt nhẹp, trên mặt cũng ướt đẫm.
Mặc Thời Khiêm không nói một lời, lấy khăn tắm liền trực tiếp đem cô từ trong nước bế lên, sau đó quấn quanh đem cô ôm ra.
Cô toàn thân không nhịn được đỏ bừng.
Dù cô cùng với hắn đã sớm làm qua chuyện thân mật nhất, thân thể của cô cũng không phải chưa từng bị hắn xem qua, nhưng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy,cả người của cô vẫn sẽ thẹn thùng.
Hắn không nói lời nào, chỉ ôm lấy cô đi ra ngoài.
Trì Hoan nổi nóng: “Mặc Thời Khiêm!”
“Em ngâm 20 phút, tôi cũng cho em năm phút thời gian để em mặc quần áo.”
Cô căn bản là không có nghe, khí đó cô cả người đều ngập trong nước.
Nguyên bản chính là khi tâm tình phiền muộn, nam nhân này hết lần này tới lần khác lại bá đạo đến nỗi ngay cả không gian riêng cũng không cho cô. Trì Hoan rất buồn bực: “Anh thả em xuống, chính em mặc quần áo.”
Mặc Thời Khiêm giống như là không nghe được cô nói, không có phản ứng gì.
Đưa cô đặt ở trên ghế sa lon, không nói một lời cầm cái khăn lông lau tóc cho cô, lau xong lại sấy khô.
Cuối cùng cô mới trùm khăn tắm tùy tiện tìm quần áo mặc lên.
Nam nhân từ đầu đến cuối dựa ở một bên nhàn nhạt nhìn cô: “Đi ăn cơm.”
“Em đã nói em ăn rồi.”
Hắn híp mắt, vẫn là một tư thái nhàn nhã: “Em đã ăn hay chưa, anh còn không rõ sao?”
Trì Hoan cắn môi, giọng nói kìm nén không nổi mất kiên nhẫn: “Em đây không muốn ăn có được hay không?”
“Không được.”
Cô đen mặt trứng hắn, nhắm mắt lại: “Em không ăn được.”
Mặc Thời Khiêm rũ mắt nhìn cô gái ngồi ở trên ghế sa lon, vừa mới tắm xong sạch sẽ lại tinh khiết, gương mặt nhỏ nhắn, giữa lông mày đã không còn vết tích nũng nịu, tĩnh lặng lại ảm đạm.
Nếu như là con mèo, cô lúc này chính là cụp lỗ tai.
Trì Hoan bị nam nhân giơ tay bế lên, hướng phòng ăn đi tới.
Cô ngước mắt nhìn mặt của hắn, gương mặt hoàn mỹ như tạc tượng, nét mặt lạnh lùng, ôm lấy cô giống như bảo vệ một thứ gì đó quý giá, đường cong chiếc cằm rất kiên nghị.
Cô trong lòng bủn rủn, không nói ra là cảm giác gì:”Mặc Thời Khiêm, anh thế nào đáng ghét như vậy?.”
Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, hắn cũng muốn bắt nạt cô.
Nam nhân ôm cô đặt ở trên ghế, cúi đầu hôn một cái lên mặt của cô, lãnh đạm nói: “Là em không đủ ngoan ngoãn, còn luôn quên lời anh nói. Trì Hoan, đây không phải là một thói quen tốt.”
Hắn đã sớm nói, vô luận xảy ra chuyện gì, hắn cũng thay cô giải quyết.
Hắn biết Mạc phu nhân đại khái là nói với cô về chuyện của Trì Yên, nhưng cô dường như không có ý định nói với hắn.
Trì Hoan cúi đầu, nhặt lên đũa không nói một tiếng lùa cơm.
Cả ngườ cô không có tinh thần, yên tĩnh. Mặc Thời Khiêm múc canh cho cô, cô uống canh. Mặc Thời Khiêm gắp thức ăn cho cô, cô liền ăn. Cô chỉ ăn mỗi thứ hắn gắp và cơm trắng, nếu hắn không gắp, cô liền chỉ ăn mỗi cơm trắng.
Nam nhân ngồi ở đối diện nhìn cô, không có lên tiếng.
Cô phải thế nào nói với hắn đây.
Nói ba của cô tham ô, có thể phải ngồi tù, hắn có thể hay không giúp cô nghĩ biện pháp?
Nói chuyện của ba cô một khi công bố ra ngoài, cô lập tức sẽ phải chịu cảnh tứ cố vô thân, ngay cả hắn đều có thể sẽ bị cô làm liên lụy? Hay là hỏi hắn, cô nên làm cái gì?
Cô nhìn hắn, một câu đều không nói được.
Cưỡng chế bắt buộc chính mình ăn một chén cơm xong, Trì Hoan liền đứng dậy đi thư phòng, đóng chặt cửa.
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng lưng của cô, tròng mắt đen sâu thẳm, yên lặng dõi theo.
Trì Hoan đem mình nhốt vào thư phòng, không đi ra ngoài, nam nhân tắm xong mở cửa đi tìm cô, mới phát hiện cô nằm ở trên bàn sách, đã ngủ rồi.
Hắn đi tới, ôm cô bế lên.
Trì Hoan ngủ không sâu, một chút liền đã tỉnh. Cô không chớp mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, thấp giọng nỉ non: “Mặc Thời Khiêm, nếu không, chúng ta chia tay đi.”