Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 21: Đi ra sau, tôi muốn Ꮯởi Qυầи

Chết máy sao?

“Xe của tôi cho tới bây giờ chưa từng chết máy”

Anh thản nhiên đáp “Bây giờ đã bị chết máy!”

“Vậy liền gọi cứu hộ tới kéo xe đi”

Mặc Thời Khiêm yên tĩnh nhìn cô, Trì Hoan cúi thấp đầu, điện thoại của cả hai người đều bị cô ném xuống núi rồi a.

Bởi vì là ban đêm, nhiệt độ trên núi vốn đã thấp, lại bởi vì mưa bão, đã lạnh lại càng lạnh, Trì Hoan bị lạnh đến mức co rút cơ thể lại bộ dáng vô cùng đáng thương ,cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người kia hỏi “Bây giờ phải làm sao đây?”

Trời đã tối thời tiết lại xấu khiến con đường vắng bóng xe cộ lại càng thêm vắng vẻ. Mặc Thời Khiêm nhìn cô co lại một góc không nói một lời nào,cởϊ áσ khoác ngoài trên người mình phủ lên cho cô, vị đại tiểu thư này gần đây cũng gieo hoạ cho không ít quần áo của anh đấy.

Trì Hoan xem như anh lịch sự, vừa kéo áo khoác ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đang tháo dây an toàn đẩy cửa bước xuống.

Cô kinh ngạc hỏi “Anh muốn làm gì”

“Mưa rất lớn, ở trên xe đợi tôi”

Bên ngoài trời mưa rất lớn, chẳng khác nào bên trên có người mang nước ào ào trút xuống, cần rẽ nước trên kính xe vẫn đang gạt đi gạt lại liên tục, trong mông lung có một bóng dáng cao lớn đang mở nắp capo.

Trì Hoan xoắn tay áo lên,ra phía sau tìm cây dù, mở cửa xuống xe, gió thổi mạnh làm nước mưa lạnh băng tạc lên người cô làm cô run lẩy bẩy.Vóc dáng Trì Hoan đã xem như hoàn mỹ nhưng đứng cạnh anh lại kém hơn cả cái đầu, người đàn ông cao 1m87, cho dù là khom lưng cô đều không che cho anh được.

Mặc Thời Khiêm thấy cô xuống xe lông mày nhíu chặt lại, đoạt lấy dù che chắn cho cô “Cô xuống đây làm gì”

Trì Hoan lau nước mưa trên mặt vô tội nhìn anh “Che cho anh nha”

Anh liếc nhìn cây dù hoa hoè loè loẹt, nhỏ đến đánh thương, dù là một mình cô che còn không đủ liền nói “Trở về trên xe đi”

“Trên xe của tôi có đèn pin, tôi giúp anh chiếu sáng, có thể sửa xong sớm chút lad có thể trở về”, cô vừa nói vừa rút từ trong túi ra chiếc đèn pin nhỏ, chiếu lên gương mặt anh. Mưa lớn khiến mọi thứ trở mơ hồ, ngay cả thanh âm cũng có chút mông lung.

Mặc Thời Khiêm xuyên qua làn mưa rơi, từ đỉnh dù nhìn xuống cô gái đang cật lực trụ vững phía dưới, chợt cảm thấy cô tinh tế yếu ớt tuỳ thời sẽ bị gió cuốn đi. Ngón tay giật giật nhẹ cài nút cổ tay cho cô, đi vài bước mở cửa xe đem cô nhét trở lại, vươn tay đoạt đèn pin và cây dù

Mười phút sau anh lần nữa leo lên xe, Trì Hoan vội vàng hỏi anh “Có thể sửa xong sao?”

“Có thể”

“Thật?”

“Ừ, nếu như có công cụ”

Trì Hoan “…”

Mặc Thời Khiêm dĩ nhiên sẽ sửa xe, anh biết vấn đề ở đâu, cũng biết phải sửa như thế nào, nhưng không bột đố gột nên hồ, không có đồ phụ trợ anh cũng không có cách nào tháo lắp.

Bên trong xe mở đèn, Trì Hoan nhìn người đàn ông như vớt từ trong nước ra, quần áo trên người mỗi chỗ đều vắt được ra nước, nước mưa theo mái tóc đen ẩm ướt không ngừng nhỏ giọt, dọc theo sống mũi anh tuấn, men theo đường cong khuôn mặt xuống cằm hấp dẫn rơi xuống.

Trì Hoan đột nhiên nhớ ra “Trong cốp sau hình như có quần áo, trong đó có một quần áo cho nam, anh lấy tới thay đi, chưa biết bao giờ mới có thể về”

Mặc Thời Khiêm nhìn cô, thản nhiên đáp “Tôi không sao, không cần”

“Cái đó là lần trước hẹn Mạc Tây Cố ở quán rượu… tôi chuẩn bị”

Trì Hoan không quá tình nguyện nhắc lại chuyện đêm đó, nhíu mày hạ giọng “Mới mua từ siêu thị, còn chưa có ai mặc qua, anh có cần hay không”

Đêm đó cô chuẩn bị đầy đủ, ngay cả đồ sáng hôm sau thay cũng đã chuẩn bị xong.

Mặc Thời Khiêm tĩnh lặng, trầm giọng nhàn nhạt nói “Lát nữa nếu có xe chạy ngang tôi còn phải xuống ngăn lại, đổi rồi lại ướt thôi”

Trì Hoan cắn môi, cô có ý tốt lại lần lượt bị anh lạnh lùng cự tuyệt, trong lòng có cảm

giác khó chịu không nói lên lời. Huống chi Trì Hoan cảm thấy bọn họ quen biết vài năm, thậm chí ở chung một chỗ lâu như vậy, trừ những lúc công việc bắt buộc, cô có thể thấy anh giữ khoảng cách với cô ngàn dặm, xa cách mà lãnh đạm.

Không phải chỉ là một bộ đồ sao, dù là quan hệ bạn bè bình thường nhất, hay là quan hệ giữa chủ nhân và vệ sĩ thì dưới tình huống này cũng đâu có vấn đề gì, hơn nữa cô đã nói đồ đều mới tinh, chẳng lẽ còn có thể chết người.

Trì Hoan lạnh mặt đem áo khoác cởi ra dùng sức ném trả lại người kia, quay đầu sang một bên nhìn chằm chằm màn đêm đen đặc ngoài cửa kính. Tức chết cô, chưa thấy qua người nào không biết phải trái như vậy.

Bên trong xe an tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Qua một lúc lâu, Mặc Thời Khiêm mang áo khoác lại lên vai Trì Hoan, cầm dù mở cửa xuống xe, lát sau trở lại lần nữa,trên tay xách theo túi đựng quần áo, anh nhìn cô gái nhỏ cố chấp ngoảnh mặt ra cửa không nhúc nhích thấp giọng nói “Tôi cần thay đồ, cô ra phía sau đi”

Lúc này Trì Hoan mới nghiêng đầu, liếc nhìn túi đồ không nóng không lạnh mở miệng “Không phải là không chịu mặc sao, tội gì lại đổi ý, dù gì quần áo cũng đã ướt, anh liền đứng ở ngoài chờ xe đi ngang được rồi”

Đôi mắt Mặc Thời Khiêm đen thẳm yên tĩnh nhìn cô, Trì Hoan cũng không yếu thế lạnh lùng nhìn mắt anh. Một phút sau anh đột nhiên động tay, khớp xương rõ ràng bình tĩnh tháo từng nút áo sơ mi ướt đẫm, chỉ một lát l*иg ngực trơn nhẵn liền lộ ra cả mảng.

“Anh làm gì??”

Người kia nhàn nhạt đáp “Thay quần áo”

Mấy câu qua đi áo sơ mi trên người chỉ còn hai nút chưa mở. Trì Hoan không nghĩ tới anh còn có chiêu này liền lắp bắp “Anh…anh… ai cho anh thay quần áo rồi hả? Anh lưu manh, ai cho anh ở trước mặt tôi cởi đồ?”

“Vừa rồi tôi nói không cần cô liền lên cơn”

“Hiện tại cô nói không được”

Mặc Thời Khiêm liếc nhìn cô “Không kịp nữa, tôi đã đổi ý rồi” nói xong đem áo sơ mi lột xuống, nửa người trên thoáng cái liền trần trụi.

“Cô đi ra sau, tôi muốn thay quần”

Trì Hoan “…”

Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười lạnh “Có bản lĩnh liền cởi, anh nghĩ tôi không dám nhìn”

Mặc Thời Khiêm nhìn cô thần sắc không đổi thâm sâu một chút đáp “Cô muốn nhìn cũng được, xem như hoà nhau, lần trước tôi không cẩn thận đem cô nhìn sạch”

Anh vừa nói tay tự nhiên luồn xuống dây nịch, mở chốt, kế tiếp đem khoá quần kéo xuống.

Trì Hoan thét lên một tiếng, vẫn là không nén được lập tức từ ghế phụ bên trên trèo ra sau, vốn dĩ đã chật hẹp, thêm tâm trạng cô hốt hoảng liền từ trèo thành lăn một vòng lộn qua, vội vàng trùm áo khoác của anh lên đầu. Cô thế mà tưởng anh ta thuần khiết không màng nữ sắc, kết quả ngay trước mặt phụ nữ nói cởi liền cởi.