Cô giống như con mèo một mực nhào tới, hôn lên môi, cằm, mặt người đàn ông, cặp mắt mờ mịt, lẩm bẩm kêu ” Tây Cố, anh đã trở lại… Em biết anh sẽ không để mặc em ở lại”.
Mặc Thời Khiêm đem cô từ trên người mình kéo ra, xách qua một bên, giọng nói lành lạnh trầm ổn “Đại tiểu thư, tôi không phải là Mạc thiếu.”
Trì Hoan vào lúc này đâu còn nghe được vào tai những gì anh nói.
Cô chỉ cảm thấy nóng, rất nóng, chỉ có dựa vào gần thân thể của đàn ông mới có cảm giác hơi hóa giải một chút.
Thần trí không tỉnh táo, cô lại nhào tới ôm lấy anh, mang theo tiếng nức nở nói “Đừng đi, anh không được đi… Tây Cố, em không cho phép”.
Mặc Thời Khiêm né tránh nụ hôn của cô, nhưng cô chỉ một mực lao đến, luôn tìm mọi cách mọi chỗ để hôn, nên có vài lần vẫn bị hôn trúng.
Một tay kìm giữ cô không để cho cô làm bậy trên người mình, một tay khác ung dung lấy điện thoại di động ra bấm số gọi “Nếu bị trúng thuốc mà không cùng đàn ông phát sinh quan hệ thì giải quyết như thế nào?”
“À?”
“Nói.”
“Đưa đi bệnh viện?”
Bên kia cười hắc hắc thô bỉ “Anh Mặc, anh không phải là kẻ có tà tâm không có can đản đi, thuốc đã uống còn quản cái gì, tiến lên!”
“…”
“Chẳng lẽ con nhóc quá xấu, anh không xuống tay được? Tắt đèn đều giống nhau, anh làm luôn đi haha”.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực anh không ngừng làm loạn, một khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt mông lung ngập nước, môi đỏ mọng mềm mại hôn ở trên mặt, trên cằm của anh.
Còn không ngừng muốn hôn miệng của anh.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, nhíu mày lại, âm trầm nói ” Cậu còn dám nói nhảm?”
“… Ai, đi bệnh viện không được, nếu như thật sự là không xuống tay được thì để cho cô ấy ở trong bồn tắm nước lạnh, cũng tương đối khó chịu, chờ hiệu quả của thuốc đi qua là được”.
Cạch một tiếng, điện thoại cắt đứt, tiện tay ném điện thoại di động lên thảm.
Mặc Thời Khiêm đem Trì Hoan từ dưới đất ôm ngang, sãi bước đi về phía phòng tắm.
Trì Hoan mở cặp mắt yêu kiều vòng hai tay qua cổ anh, ghé đầu vào bên tai hôn lên một chút, vẫn không quên hướng tai của anh thổi một hơi, thanh thuần mị hoặc “Ôm người ta kiểu công chúa, khí lực của anh thật lớn, tôi thích, ở trên giường chắc dũng mãnh vô cùng.”
Mặc Thời Khiêm “…”
Anh nhắm hai mắt, yết hầu chuyển động mấy cái, mạnh mẽ đè xuống cảm giác nóng rực đang chậm rãi dâng lên.
Anh không nói một lời đem cô bỏ vào bồn tắm sau đó buông tay, nhưng Trì Hoan ôm cổ anh không chịu buông, thấy anh sẽ mạnh mẽ đem cô đẩy ra, không vui nói: ” Muốn ôm một cái.”
Mặc Thời Khiêm không còn cách nào chỉ có thể với tay vặn vòi nước.
Chờ cho nước lạnh trong bồn tắm xả đầy, áo sơ mi đen của anh cũng bị kéo ra, lộ xương quai xanh đã bị in mấy dấu hôn đỏ tươi.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang vùi đầu hôn, dấu son môi mềm mại ở trên l*иg ngực của anh, đầu lưỡi ướŧ áŧ thỉnh thoảng phớt qua, mang đến liên tiếp luồng điện.
Đôi mắt u ám, hít thở như có phần rối loạn. Nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng một chút do dự cũng không có, trực tiếp đem cô từ trên người mình đẩy ra, ném vào trong bồn tắm nước lạnh.
“A…”
Nước lạnh giá thấu xương, Trì Hoan bật thét lên. Hiện tại mặc dù không phải ngày đông giá rét, nhưng đã là cuối mùa thu, hơn nửa quán rượu này dưới đáy biển, nhiệt độ vốn so với trên đất liền thấp hơn rất nhiều, còn là buổi tối. Cô vốn được nâng niu từ bé, thân thể mảnh khảnh lập tức liền run lẩy bẩy đứng lên.
Trì Hoan ý thức hỗn độn, chỉ cảm thấy rất lạnh, muốn bò ra ngoài.
Tay mới vịn đến bên cạnh bồn tắm, liền bị người đàn ông chặn lại nhấn xuống.
Như thế lặp lại vài lần, cô mỗi lần lộ ra thân thể nghĩ muốn bò ra ngoài, sẽ bị một bàn tay không chút lưu tình đè xuống, chỉ chừa một cái đầu ở mặt nước.
Hai tầng nóng lạnh thay phiên nhau, đây là cảm giác của cô lúc này.
Trong cơ thể liên tục không ngừng nóng ran trống rỗng, đồng thời lại cảm thấy ngâm mình trong nước lạnh giá đến tuyệt vọng, còn có bàn tay kia bất cứ thời khắc nào cũng ở đây, mỗi một lần cô muốn rời khỏi lại đem cô ấn trở về.
Trừ bỏ trong chuyện yêu thích Mạc Tây Cố, cô cả đời này chưa từng bị giày vò như vậy lại bất lực không thể làm gì.
Cô là Trì Hoan, sinh ra liền được kêu là Đại tiểu thư thiên chi kiêu nữ.
Ba là Thị trưởng thành phố, mẹ là nữ cường nhân nổi tiếng ở nước ngoài.
Mười bốn tuổi xuất đạo, mười bảy tuổi thành danh, mười chín tuổi cầm giải người mới nổi tiếng nhất, bây giờ ở trong vòng giải trí có danh tiếng là tiểu hoa đán.
Nếu nói diễn xuất tốt như cô thì lại không xinh đẹp bằng cô, ngoại hình có thể so với cô thì diễn xuất lại không sánh bằng, người vừa có khả năng diễn xuất lại vừa xinh đẹp thì sau lưng không có bối cảnh…
… … … …
Cho tới một hai giờ khuya, ý thức của cô mới thanh tỉnh một chút, có thể thấy rõ ràng người đàn ông ở bên cạnh là cận vệ của mình.
Cô nằm ghé vào bên cạnh bồn tắm, uể oải nói: “Mặc Thời Khiêm.”
Người đàn ông quỳ một chân trên sàn phòng tắm, quần tây màu đen đã bị ướt một nửa.
Thái độ anh kính cẩn mà xa cách: “Đại tiểu thư.”
“Lạnh quá, ôm tôi ra ngoài.”
Mặc Thời Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng của cô, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
Trì Hoan bất mãn thúc giục “Nhanh lên một chút ôm tôi ra ngoài.”
” Được.”
Người đàn ông đứng dậy, sau đó mới cúi người không để ý cô một thân quần áo ướt đẫm ôm cô từ trong bồn tắm lên, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài.
Khuôn mặt cô tiến tới trước mặt anh, con mắt mở lớn “Mặc Thời Khiêm.”
“Chờ lát nữa tôi phái người đưa tới cho tiểu thư một bộ quần áo khác?” Lông mi dài trên đều dính nước, không có cao ngạo quyến rũ như bình thường, ngược lại lộ ra cô gái điềm đạm đáng yêu “Anh tới nhà chúng tôi bao lâu rồi?”
Người đàn ông đơn giản trả lời “Ba năm.”
Cô ngiêng đầu “Anh cảm thấy, tôi xinh đẹp sao?”
Anh nhìn mặt cô, lát sau đáp “Xinh đẹp.”
Tay cô từ từ đưa lên gương mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng của anh, một bên nháy mắt nói: “Ba năm à, tôi như thế nào chưa từng có phát hiện qua, thì ra bộ dáng anh đẹp mắt như vậy… So với những người trong vòng giải trí còn đẹp mắt hơn, thậm chí… so với Tây Cố cũng không kém.”
Người đàn ông này tuấn mỹ, không phải là Mạc Tây Cố ôn hòa anh tuấn, mà là một loại yên lặng kiên quyết có khí chất ngang ngạnh của đàn ông.
Khí tức hóc-môn vô cùng nồng đậm.
Mặc Thời Khiêm không tiếng động nhìn cô.
Trì Hoan mân mê môi đỏ mọng, lẩm bẩm nó: “Bộ dáng anh đẹp mắt như vậy, tới để cho tôi hôn.”
“Phù phù ” một tiếng.
Cô lần nữa bị ném trở lại trong nước.
… … … …
Bốn giờ sáng, ở trong nước lạnh suốt tám tiếng, hiệu quả của thuốc Trì Hoan uống rốt cuộc đã đi qua toàn bộ, đầu óc cũng khôi phục tất cả thanh tỉnh.
Cô quấn khăn tắm ngồi ở trên giường, mặc cho người đàn ông ở bên giường an tĩnh lạnh nhạt không nói một lời thay cô lau tóc dài ướt đẫm.
Cắn môi, Trì Hoan lạnh lùng nói: “Mặc Thời Khiêm, anh thật to gan, ai cho phép anh đem tôi ngâm mình trong nước lạnh?”
Người đàn ông vẻ mặt không biến đổi, tiết tấu lau tóc cũng không thay đổi, trầm thấp nhẹ nhàng quay lại “Tôi cho là so với việc thất thân với một người hộ vệ, đại tiểu thư càng muốn ngâm mình trong nước lạnh hơn.”
Trì Hoan cắn răng, trong lúc nhất thời lại không tìm được lời phản bác nào.