Diệp Cẩn Ngôn bị cô nhìn đến run rẩy, "À, Nam Cung tiểu thư sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi có chỗ nào không đúng sao?"
Hạ Úc Huân chống đầu, ngữ khí hơi có chút chua bĩu môi nói, "Cự tuyệt, cự tuyệt rất triệt để, anh ấy nói tôi không phải mẫu phụ nữ anh ấy thích, tôi hỏi anh ấy thích loại nào, anh ấy nói
"Nói cái gì?"
"Nói thích mẫu người ngực lớn như Tiết Hải Đường ấy ."
"..."
Đừng nói Diệp Cẩn Ngôn , đến Nghiêm Tử Hoa chỉ ngồi một bên nghe cũng không khỏi ngỡ ngàng, đây nhất định không phải nguyên lời Đường Tước nói ra?
Cũng không biết nguyên thoại là gì, cũng không biết cô lý giải thế nào, cuối cùng lại cho ra một đáp án như kia.
Nếu như lúc này Đường Tước ở chỗ này, chắc sẽ tức đến phun máu ba lần ...
Diệp Cẩn Ngôn dưới ánh mắt sắc bén như muốn nói rằng "Đàn ông mấy người đều nông cạn như thế" của Hạ Úc Huân, vội vàng lúng túng khoát tay nói, "Tôi không giống như thế đâu, tôi không phải...Không phải bởi vì cô ấy...ngực của cô ấy... Thôi được, đây cũng là một trong những nguyên nhân ..."
"Hừ, tôi biết ngay mà!" Hạ Úc Huân trực tiếp ngắt lời không cho hắn tiếp tục giải thích.
Diệp Cẩn Ngôn đỡ trán, bỗng cảm thấy vô cùng đau đầu, sự tình vốn đã khó giải quyết, giờ lại càng khó hơn, Đường Tước thế mà lại đi thích Tiết Hải Đường?
Nhưng cũng bởi vì hắn trầm mê trong tình yêu, trong mắt mình người tình hóa Tây Thi, luôn camr giác người mình thích luôn tốt nhất, nên đôi với việc Đường Tước thích người con gái mình yêu hắn cũng không cẩm thấy kinh ngạc.
Hạ Úc Huân lần nữa nhắc lại chuyện thương tâm liền ỉu xìu ngồi đó, tâm tình có chút ngột ngạt.
Kết quả này, nói thật tự cô cũng liệu trước được.
Dù sao, cứ coi như đó là Lãnh Tư Thần, ban đầu anh cũng không hề thích cô, năm đó cô cũng nghe Lãnh Tư Thần lạnh lúng nói cô không phải mẫu người anh thích, so với Đường Tước bây giờ cũng giống nhau cả.
Cũng có thể nói Đường Tước bây giờ là một Lãnh Tư Thần không yêu Hạ Úc Huân.
Đối với Lãnh Tư Thần này, cô cũng bất lực...
Tất cả dũng khí, tất cả điên cuồng, tất cả liều lĩnh đời này của cô đều đã cho anh hết
Mặc dù trước mặt mọi người nói thì dễ dàng,nhưng thực tế, cô không hề có tự tin sẽ theo đuổi được anh một lần nữa...
Trong phòng bầu không khí đang chìm trong buồn bực, tiếng chuông cửa lần thứ ba vang lên.
Là ai? Hạ Úc Huân ngẩng đầu.
"Tôi đi mở cửa." Nghiêm Tử Hoa chủ động đứng dậy.
Vừa mới mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai, người kia nhanh như chớp vọt vào, Nghiêm Tử Hoa định ngăn cản, nhưng người này thân thủ không tệ, anh nhất thời không bắt được.
Đang kinh ngạc vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng anh cũng đành lặng thinh khi chứng kiến một màn này...
"Tiểu cữu mẫu! Tiểu cữu mẫu cứu tôi a! Cô đi quản cậu tôi đi được không? Cậu ấy muốn giày vò chết tôi rồi! Cậu nào lại đi ngược đãi cháu ruột cơ chứ! Còn có thiên lý không a!"
Diệp Cẩn Ngôn ngồi đó cũng không thốt lên được lời nào...
Tiêu Mộ Phàm gào xong mới ý thức được trong phòng còn có người khác, lưng cúng ngắc một chút, sau đó chậm rãi buông cánh tay đang ôm chặt bắp chân Hạ Úc Huân ra, sửa sang lại quần áo, đường đường hoàng hoàng đứng lên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, phong độ nhẹ nhàng chào hỏi, "A xin chào, Diệp công tử cũng ở đây à? Thật có duyên!"
Diệp Cẩn Ngôn khóe miệng hơi rút: "Ha..." Hắn vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc, không tin được những gì mình vừa chứng kiến, hóa ra đây chính là bộ mặt thật sự của Tiêu Mộ Phàm, đúng là... không biết nên nói gì, cũng bởi bình thường Tiêu Mộ Phàm ngụy trang quá hoàn hảo, tương phản quá lớn.
Chỉ có Hạ Úc Huân đã quá quen với cảnh này, bất đắc dĩ nói, "Cậu làm sao?"