"Anh sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Trong xe mùi rượu nồng đượm bốc lên, Hạ Úc Huân vừa nói chuyện vừa định dìu anh xuống.
"Vợ à..." Lãnh Tư Thần lúc này rốt cục nới lỏng tay, ngoan ngoãn bị Hạ Úc Huân vịn xuống xe taxi.
"Quả nhiên vẫn là cô thân chinh mới được!" Cung Hiền Anh cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, thì thầm trong miệng, "Tôi đi đây! Thật là, hại tôi về muộn như vậy, làm bà xã của tôi tức giận rồi!"
"Được rồi, làm phiền cô!"
Ách, vừa rồi Cung Hiền Anh nói cái gì? Bà xã... ? Hẳn là cô nghe lầm đi...
Sau khi đi Cung Hiền Anh, Hạ Úc Huân khó khăn vịn Lãnh Tư Thần đi vào trong nhà.
Tên gia hỏa này uống say như chết, trọng lượng cơ thể đều dồn lên người cô, làm cô mệt thở không ra hơi.
Vừa nghĩ tới phải đỡ anh đi mười phút mới tới phòng, cô thực sự muốn chết quách đi cho xong .
Có cái nhà để ở thôi làm to thế để làm gì?
"Lãnh Tư Thần, tôi làm sao không biết lúc anh say rượu lại mắc bệnh yêu xe không rời thế hả!" Hạ Úc Huân thở hồng hộc tức tối nói.
May là cô sức lực lớn , làm gì có người phụ nữ bình thường nào có bản lĩnh dìu anh đi cả quãng đường như thế
Lãnh Tư Thần toàn bộ thân thể gác ở trên vai, đầu dựa vào trong cổ cô, hô hập mang hơi rượu nóng rực, khí nóng phun thẳng vào cổ cô, mơ mơ màng màng nỉ non, "Bởi vì... Không thể..."
Hạ Úc Huân đem anh đầu đẩy xa chút, "Không thể cái gì?"
"Không thể cùng người phụ nữ khác... Về nhà..."
"..."
"Chỉ có thể cùng ta bà xã về nhà..."
 ̄_ ̄|||
Phí hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng đem người lôi đến trong phòng ngủ, Hạ Úc Huân cảm giác cô đã thăng thiên rồi.
Lúc đầu chỉ nghĩ đem anh ném ở trên giường là xong không cần quản, cuối cùng vẫn giúp anh cởi giày với quần áo, lại lau qua người một lượt.
"Hỗn đản... Hôm nay tôi thực sự phải đem anh thành tổ tông mà hầu hạ..."
Mất một lúc mới xử lý xong, Hạ Úc Huân mắt díp lại nằm xuống ngủ.
Lúc nửa đêm, cô đột nhiên thấy nóng mà tỉnh .
Vừa mở mắt, phát hiện mình cũng không có vô ý mà lăn tới trong ngực Lãnh Tư Thần, mà sở dĩ nóng là do toàn thân Lãnh Tư Thần giờ đây đều phát ra khí nóng như một hòn than.
Hạ Úc Huân lập tức cảnh giác, sờ lên trán anh, sau đó lại dùng trán mình áp lên trán anh đo thử.
Đáng chết , tên này phát sốt!
Cô mới tối hôm qua uống nhiều khiến anh phải chiếu cố từng cái sao? Hôm nay lập tức liền đòi nợ muốn cô chăm sóc gấp bội đây ...
Hạ Úc Huân đánh lật đật đi tìm hòm thuốc.
Cũng may trong hòm thuốc cái gì cũng có đủ, thuốc hạ sốt, miếng dán hạ nhiệt, đều có tất.
Hạ Úc Huân rót chén nước ấm, đỡ anh dậy uống thuốc.
Không nghĩ quả hàng này cũng khó chiều miệng làm sao như con sò ngậm chặt không chịu hé, còn làm hại cô không cẩn thẩn làm đổ hơn nửa cốc nước lên người anh, cô thực muốn tức chết.
Cố gắng nửa giờ vẫn không thể nào đút vào một hạt thuốc, Hạ Úc Huân phát hỏa, đem thuốc hạ sốt bóc ra quăng thẳng vào miệng mình, uống nửa ngụm nước, sau đó dùng sức dán lên môi anh.
Vốn cho rằng lại phải một phen phí sức, kết quả lại thành công... Vừa mới chạm môi cô, tên kia miệng như gắn chốt mở lập tức liền chủ động há mồm , mà cũng không cự tuyệt đem thuốc cùng nước trong miệng cô mυ'ŧ sạch...
Xong còn chưa đã ngứa tiếp tục vòng quanh lưỡi của cô hút, mυ'ŧ, không ngừng ra sức như thể đói ba năm chưa được bữa...
Hạ Úc Huân hai gò má nóng bỏng, tức giận đem anh đẩy ra, chà xát khóe miệng đem chút nước đọng trên đó lau sạch.
Cô vừa mới rời đi, Lãnh Tư Thần lập tức lông mày nhíu chặt, như mất đi bảo bối quan trọng lắm, khuôn mặt mang bệnh giờ đây lại có chút trẻ con...