Sau đó không lâu, Lãnh Tư Thần về tới nhà cũ Nam Cung.
Quách Thuần Nhã thấy anh nhanh như vậy liền trở lại có chút kinh ngạc, nói: “Sao lại nhanh như vậy liền trở về? Đưa Tiểu Tuyết về nhà rồi sao? A Thần a, con lại đây ngồi……”
Quách Thuần Nhã vừa nói vừa lôi kéo anh ngồi xuống sô pha, lời nói thấm thía: “Mẹ nói với con, thông qua mẹ mấy ngày quan sát, Tiểu Tuyết đứa nhỏ này thật sự không tồi.
Cũng cùng khuôn mặt như đưa nhỏ kia, nhưng Tiểu Tuyết so với Hạ Như Hoa hay Nam Cung Huân kia đều khá hơn nhiều! Con nếu thật sự muốn chọn, mẹ thấy thế nào vẫn là Tiểu Tuyết tương đối thích hợp hơn!
Con không biết đâu, mấy ngày hôm trước lúc mẹ và vài phu nhân nữa uống trà gặp Thẩm phu nhân, nghe nói con cư nhiên vì Nam Cung Huân kia mà đánh Thẩm Diệu An? Con hiện tại là thân phận gì, vì một phụ nữ, lại còn phụ nữ phong bình kém như vậy làm loại chuyện này, thật mất mặt a……
Cô ta hiện tại thanh danh lại thế kia, con nhất định phải nhân lúc còn sớm mà phủi sạch quan hệ với cô ta đi!”
“Mẹ, nói xong chưa?”
Quách Thuần Nhã bĩu môi: “Nói xong, miệng của mẹ đều nói nhiều như vậy mà con nghẹn không ra một chữ, mẹ quả thực là sắp bị con làm cho tức chết!”
“Nam Cung Huân không phải loại người như vậy, lần này cô ấy là bị người khác tính kế.” Lãnh Tư Thần nói.
Quách Thuần Nhã vừa nghe anh nói vậy, lập tức không vui, đáp: “Bị người tính kế…… Nhưng ruồi bọ không bâu trứng không nứt, dù sao vẫn là có chút gì đó chứ? Nghe nói cư nhiên còn thông đồng với chồng Bạch Thiên Ngưng kia! Đây…… Đây cũng quá kỳ cục…… Loại phụ nữ này sao có thể muốn! Còn con riêng của cô ta nữa, còn không biết là của gã đàn ông nào!”
“Của con.”
“Con…… Con…… Con vừa mới nói cái gì?” Quách Thuần Nhã thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lãnh Hoa Kiều bên cạnh hạ quyết tâm không nhúng tay vào đột nhiên nghe thấy hai chữ này cũng ngay lập tức quăng chén trà trong tay, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tư thần, loại lời bậy bạ này con cũng có thể nói sao! Đứa bé kia đều bốn năm tuổi! Sao có thể là của con!”
“Đúng đó! A Thần, con đừng dọa mẹ sợ!” Quách Thuần Nhã cũng khẩn trương mà nhìn anh.
“Con riêng của Nam Cung Huân, chính là Tiểu Bạch.” Lãnh Tư Thần nói.
Quách Thuần Nhã cùng Lãnh Hoa Kiều đều trợn tròn mắt.
Quách Thuần Nhã nửa ngày đều nói không nên lời, cuối cùng vẫn là Lãnh Hoa Kiều mở miệng: “Mẹ Tiểu Bạch không phải Hạ Như Hoa sao? Chẳng lẽ Nam Cung Huân chính là Hạ Như Hoa?”
Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường, chỉ có thể nói với bọn họ: “Tiểu Huân không có chết, chỉ là mai danh ẩn tích thành Hạ Như Hoa, bởi vì bệnh tình của Nam Cung Lâm nguy kịch, mới khôi phục thân phận Nam Cung Huân.”
Sự thật liên tiếp khiến người ta vô cùng khϊếp sợ này quả thực đem hai ông bà già dọa sợ hoàn toàn.
Lúc này, cửa truyền đến một thanh âm chế nhạo: “Em nói anh…… Anh không thể nói từng cái sao? Nhìn xem ba mẹ bị anh dọa cho chết khϊếp kìa!”
Là Lãnh Tư Triệt đã trở lại.
Quách Thuần Nhã vừa thấy Lãnh Tư Triệt liền như thấy được cứu tinh, hỏi: “A triệt…… A triệt con đã trở lại! Những việc này con đều biết?”
Lãnh Tư Thần nhìn thấy Lãnh Tư Triệt cũng như nhìn thấy cứu tinh nhẹ nhàng thở ra. Anh thật sự không biết nên như thế nào sống chung với ba mẹ.
Lãnh Tư Triệt ho nhẹ một tiếng, đáp: “Biết một chút thôi……”
Quách Thuần Nhã vừa nghe lập tức đánh một cái trên người anh, nói: “Con đứa bé chết tiệt! Chuyện lớn như vậy sao lại không nói với mẹ? Mau nói cho mẹ và ba con biết rốt cuộc là chuyện như thế nào? Anh con tiếc chữ như vàng, nghe nó nói đều nghẹn chết chúng ta!”
Lãnh Tư Triệt liếc mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái, xác định anh đồng ý, mới cùng hai người giải thích: “Anh con nói không sai biệt lắm a, con cũng không có gì để nói, dù sao Nam Cung Huân, Hạ Như Hoa còn có Hạ Úc Huân kỳ thật chính là một người!”