Hạ Úc Huân lúc này mới nhớ tới Vương Ngọc là con gái duy nhất của Vương gia, cho nên Lâm Phong là ở rể.
Mất công cô trước đó còn suy xét tìm đàn ông ở rể, xem ra ở rể tựa hồ cũng không thể nào đáng tin cậy được rồi……
“Đóa Tiểu Bạch hoa kia, cũng không biết đắc tội với ai, bị người ta hãm hại, chính mình làm, con gái thiếu chút nữa bị cường bạo, kết quả những việc này cư nhiên tất cả đều đẩy hết lên đầu lão nương, lão nương sẽ đối với loại mặt hàng này động thủ? Quả thực ô uế tay lão nương!” Vương Ngọc nói xong vỗ vỗ bả vai cô, lời nói thấm thía mà lặp lại quan điểm: “Cho nên, em gái à! Chị nói cho em biết, đàn ông không một thứ tốt, ngàn vạn lần đừng bỏ phí tình cảm vào bọn họ, em hiện tại con cũng có rồi, tương lai để đứa nhỏ này kế thừa gia nghiệp, muốn đàn ông làm cái gì? Chờ kết hôn cùng em tranh gia sản sao?”
Để Tiểu Bạch kế thừa gia sản? Cô thật đúng là trước nay không nghĩ tới……
Vương Ngọc hướng dẫn từng bước, bám riết không tha mà tẩy não cô, nói: “Mặc kệ những gã đàn ông xấu đó ba hoa chích chòe, ngàn vạn lần đừng tin tưởng, tất cả đều là muốn tiền của em mà thôi! Như bây giờ thật tốt, dù sao em có tiền có thế, muốn loại đàn ông nào mà không có? Coi trọng người nào thì bắt về ngủ một giấc chơi mấy ngày, một chút phiền toái đều không có! Hà tất tự tìm phiền toái chứ!
Bên cạnh em có Tiểu Nghiêm hiện tại nhìn thấy không tồi, thật sự chờ đến lúc cùng em kết hôn, địa vị vững chắc, hắn còn có thể thủ được bao lâu không trở nên hư hỏng?
Đúng rồi em gái à, chị mới vừa nói em rốt cuộc suy xét chưa? Cuộc làm ăn này em tuyệt đối không thiệt đâu! Bằng không chị đổi với em, bên cạnh chị có một tiểu minh tinh, nghe nói vẫn là được cái gì XX khen thưởng, điều kiện rất không tồi, cho em mượn chơi mấy ngày……”
Thanh âm Vương Ngọc không lớn, bất quá Nghiêm Tử Hoa cách rất gần, khẳng định gì đều nghe được, Hạ Úc Huân mặt đầy quẫn bách, bị bà cuốn lấy quả thực đầu óc sắp nổ tung.
Lúc này, bên cạnh lại là một trận tiếng chuông di động vang lên, là di động của Nghiêm Tử Hoa.
“Tiểu thư, tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Nghiêm Tử Hoa đứng dậy nói.
“Được, đi đi!” Hạ Úc Huân thật nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xua tay.
Vài phút sau, Nghiêm Tử Hoa vội vàng đi đến, nói: “Tiểu thư, công ty con bên kia xảy ra chút chuyện, yêu cầu tôi đích thân qua xử lý một chuyến.”
“A, vậy anh đi đi!” Hạ Úc Huân lập tức nói.
“Nhưng tiểu thư cô……” Nghiêm Tử Hoa không yên tâm mà nhìn cô.
Vương Ngọc ngẩng đầu tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Nhìn cậu khẩn trương kìa, luôn luôn không dám rời đi, chúng tôi chẳng lẽ còn có thể đem tiểu thư nhà cậu ăn thịt à?”
“Này……” Nghiêm Tử Hoa sắc mặt hơi có chút quẫn bách.
“Đúng vậy, không có việc gì, lát nữa tài xế sẽ đưa tôi trở về, anh đi làm chính sự đi!” Hạ Úc Huân cũng khuyên nhủ.
Kỳ thật cô cũng hy vọng Nghiêm Tử Hoa đi, vừa lúc đi rồi, Vương Ngọc này thật sự là quá khó chơi, cô đã có chút không chịu nổi.
Nghiêm Tử Hoa cũng biết Hạ Úc Huân khó xử, thấy thế đành phải gật gật đầu, nói: “Tôi đi trước, chờ xử lý xong mọi việc rồi, tôi sẽ lập tức trở về.”
“Được được được, anh mau đi đi!” Hạ Úc Huân vội vàng thúc giục.
Vương Ngọc nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Hoa vai rộng mông hẹp bóng dáng lộ ra vài phần cấm dục, thẳng đến khi anh đi ra khỏi cửa phòng bao, vẫn mặt chưa đã thèm, nói: “Ai, tính tình tri kỷ thật không sai, cho dù về sau sẽ đồϊ ҍạϊ , tốt xấu gì hiện tại nhìn vẫn thư thái!”
Hạ Úc Huân vô ngữ, ai, còn chưa từ bỏ ý định sao!
Một đám người chơi trong chốc lát, lúc sắp cảm thấy có chút không thú vị, cửa phòng bao bị đẩy ra, một đám cả trai lẫn gái trẻ tuổi xinh đẹp đẩy cửa đi vào.