Mặc kệ anh dụ dỗ thế nào, muốn cô chính miệng nói muốn cái gì, cô đều cắn răng không chịu nói, cuối cùng nổi giận gầm lên một tiếng: “Lãnh Tư Thần!”
“Hử?”
Lãnh Tư Thần khi nào trở nên thuần khiết như vậy? Tất nhiên chính là cố ý khi nào cô nói ra nguyện vọng thì thôi!
Anh quá hiểu mọi thứ về cô, lại rất có năng lực rất có kỹ thuật, Tiểu Bạch thỏ kinh nghiệm thiếu tất nhiên không địch lại.
“Làm sao vậy?” Người kia cư nhiên còn như vô tội mà chớp chớp mắt.
Giây tiếp theo, ánh lửa trong con ngươi Hạ Úc Huân liền tán loạn, bỗng nhiên đẩy anh ra, sau đó xoay người một cái đem anh đè dưới thân, ghé vào ngực anh kịch liệt mà thở hổn hển, đôi mắt tràn đầy men say mờ mịt long lanh, hung tợn mà nhìn chằm chằm anh nói: “Lãnh Tư Thần, anh lại phạm quy! Nói cho anh biết! Bà cô không thèm ăn anh!”
Nói xong lời nói tàn nhẫn liền lảo đảo mà đứng lên đi ra ngoài, vừa xoa hai bên trán đau nhức, vừa mơ mơ màng màng mà hừ hừ nói: “Ta đi tìm pudding ngủ…… Pudding mềm mại, ôm còn thoải mái hơn anh……”
“Tiểu Huân, em chắc chứ?” Lãnh Tư Thần nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.
Cô gái đáng chết này, loại thời điểm này cư nhiên còn có thể nghĩ đến pudding!
Vì thế, Lãnh Tư Thần quyết định, chó con kia trước hết gạt sang một bên! Đỡ phải cùng anh tranh sủng.
Cho dù lúc ấy anh muốn lợi dụng pudding, e là cũng sẽ không đem nó dắt ra nhận chủ. Vợ mình mà phải nhờ con chó này đi nhận sao? Đây không phải nói anh ngay cả pudding đều không bằng!
Cho nên! Loại chuyện này vẫn là tự anh làm thì tốt hơn.
“Tôi đương nhiên chắc……” Hạ Úc Huân xoa eo quay người lại, sau đó hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Kinh ngạc cảm thán! Tốc độ cởϊ qυầи áo của tên kia thật nhanh!
So với thân thể nam tính tinh xảo mê người của tượng điêu khắc David còn vũ mị gợi cảm hơn thẳng thắn thành khẩn hiện ra trước mắt, Hạ Úc Huân cảm giác trong đầu oanh một tiếng nổ tung. Sau đó lập tức theo bản năng bịt mũi lại, hẳn sẽ không chảy máu mũi chứ!
“Khụ, yêu nghiệt lớn mật, đừng tưởng rằng như vậy là có thể dụ hoặc ta! Đều nói bà cô ta không ăn……”
Hạ Úc Huân lảo đảo mà dùng một ngón tay chỉ vào anh, lời còn chưa dứt đã bị một con cánh tay dài kéo ngã vào trong lòng ngực, lại bị xoay người đè xuống.
Người kia lông mi so với phụ nữ còn đẹp hơn đang chớp chớp trước mắt cô, một bộ khéo hiểu lòng người ôn nhu săn sóc: “Không sao, Tiểu Huân, em có thể nếm thử trước rồi quyết định ăn hay không ăn.”
Ánh mắt Hạ Úc Huân dao động.
Có câu nói là gì nhỉ? Đúng rồi, thực tủy tri vị!
Lãnh Tư Thần là độc, nếm một chút, liền sẽ nghiện.
-
Sáng ngày hôm sau.
Cảm giác duy nhất sau khi Hạ Úc Huân tỉnh lại chính là toàn thân như bị bánh xe nghiền qua vỡ vụn rồi rồi lắp ráp lại lần nữa.
Hãn, cảm giác thật đáng khinh, sao lại giống như túng dục quá độ vậy nhỉ?
Hạ Úc Huân gãi gãi đầu ngồi dậy, kết quả là, chăn mỏng trên người đột nhiên rớt xuống dưới.
“A ——”
Cô hô nhỏ một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai một lần nữa đem chăn mỏng kéo lên che ngực.
Trái tim bùm bùm nhảy, qua một hồi lâu, cô mới khẩn trương đem chăn xốc lên một chút nhìn vào bên trong, sau khi nhìn xong lại nhanh chóng che lại.
Thượng đế ơi! Cô thật sự cái gì cũng không mặc!
Sao lại thế này a? Nơi này là chỗ nào? Đầu đau quá!
Còn nữa, căn nhà này sao lại càng nhìn càng thấy quen thuộc, càng nhìn càng khiến nhân tâm kinh hoảng?
Đến cuối cùng, Hạ Úc Huân không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Lúc thất hồn lạc phách, tay cô lơ đãng ấn phải một vật thể cứng rắn nằm bên cạnh, cô như bị điện giật rút tay về, sau đó xoay người nhìn lại ——
Lọt vào trong tầm mắt lại là người đàn ông mà vị trí mấu chốt được góc chăn che lại dưới ánh mặt trời sớm mai ấm áp, những nơi khác tất cả đều không có che lấp!!!