Lãnh Tư Thần mệt mỏi xoa xoa ấn đường, dưới ánh mắt một tầng âm ảnh dày đặc.
Anh biết làm sẽ khiến cô phản cảm, anh cũng không muốn, nhưng, tưởng tượng đến sáng hôm qua nhìn thấy một màn kia anh liền tâm hoảng ý loạn, tối hôm qua càng là một đêm ác mộng.
So với việc để cô xảy ra chuyện, anh chỉ có thể lựa chọn làm cô tức giận.
Lãnh Tư Thần đem khăn lông nhét vào tay cô, sau đó cúi đầu, nói: “Giúp anh lau tóc.”
Hạ Úc Huân đang cho pudding ăn khô bò, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh tự lau đi.”
Lãnh Tư Thần tức khắc lộ ra vẻ ủy khuất, đáp: “Em ngay cả pudding đều có thể giúp nó lau lông, lại giúp anh lau tóc cũng không chịu?”
Hạ Úc Huân liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Anh xác định muốn cùng một con chó so đo sao?”
Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, đáp: “Xác thật không nên cùng so với nó, anh chỗ nào so được với nó, hiện tại anh không phải ngay cả một con chó đều không bằng sao? Em giúp nó gãi ngứa, giúp nó thay quần áo, đút cho nó ăn, giúp nó tắm rửa, sấy lông cho nó, còn ôm nó ngủ! Anh có điểm nào so được?”
Hạ Úc Huân thấy anh càng nói càng kỳ cục, cư nhiên thật đúng là so đo với một con chó, vô ngữ mà xoa xoa cái trán.
Trong lòng ngực pudding nhận thấy được địch ý của nam chủ nhân đối với mình, sợ hãi “A ô” một tiếng, rất thức thời mà ngậm khô bò trốn về địa bàn của mình.
Lãnh Tư Thần nhìn pudding ngủ trong cái tổ nhỏ màu hồng ấm áp kia, trong mắt càng bốc hỏa, nói: “A, ngay cả chỗ ở cũng tự tay em làm.…”
Hạ Úc Huân thật sự bị anh nhắc mãi đến không nhịn được, một phen đoạt khăn tay trong tay anh động tác thô lỗ mà lau khô tóc cho anh.
Lãnh Tư Thần chôn đầu, tùy ý cô xoa nắn, cuối cùng là không nói.
Chờ đến khi lau xong, anh một đầu nện trên vai cô, nhẹ nhàng ôm eo cô, nói: “Tiểu Huân…… Anh rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ…… Anh chỉ có ở thời điểm cùng em làʍ t̠ìиɦ mới có thể cảm thấy an tâm…… Anh không thể…… Kỳ thật cũng không phải không thể……”
Hạ Úc Huân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quát: “Anh câm miệng cho tôi!”
Thấy cô tức giận đến hai má đỏ bừng, không hề tái nhợt không huyết sắc như trước, Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra.
“Đi tắm rửa một cái thay quần áo, anh mang em ra ngoài.” Lãnh Tư Thần xoa xoa đầu cô nói.
“Đi đâu?” Hạ Úc Huân nhăn nhăn mày.
“Ngày hôm qua nói mang em đi ra ngoài chơi.”
“Tôi…… Không muốn ra ngoài……” Hạ Úc Huân không chút hứng thú nói.
Sắc mặt Lãnh Tư Thần dần dần trở nên nặng nề, mấy ngày nay cô từ bắt đầu cực độ bài xích đến dần dần an tĩnh ngoan ngoãn, cuối cùng giống như ao tù nước đọng, thậm chí có dấu hiệu phí hoài bản thân mình, khiến anh nôn nóng không thôi.
Không thể lại tiếp tục để cô như vậy, nếu không mặc kệ đối với thể chất hay tâm lý cô đều không tốt.
“Ngoan, đi thay quần áo, chúng ta đi đến một nơi em nhất định sẽ thích.” Lãnh Tư Thần nhẫn nại dụ dỗ nói.
Hạ Úc Huân mím môi, biết chỉ cần là chuyện anh quyết định liền nhất định sẽ nghĩ cách làm được, chỉ đành theo lời anh đi tắm rửa thay quần áo.
Chờ lúc cô thay quần áo ra tới, Lãnh Tư Thần trên dưới đánh giá cô một cái, vẻ mặt không tán đồng mà đi về phía trước, sau đó đưa tay mở nút thắt áo khoác cô ra.
Hạ Úc Huân che cổ áo đề phòng mà lui về phía sau một bước, nói: “Anh làm cái gì?”
Lãnh Tư Thần cười khổ liếc nhìn cô một cái, từ trong phòng lấy ra một chiếc áo lông vũ cho cô, nói: “Thay cái này đi, áo trên người em quá đơn bạc.”
“Tôi không sợ lạnh.”
“Em bây giờ không thể so với trước kia.”
Hạ Úc Huân nghe vậy thần sắc ảm đạm vài phần, nhàn nhạt nói, “Đều đã qua lâu như vậy…… Không có gì trở ngại……”
“Vậy cũng phải chú ý! Tuyết vừa rơi, bên ngoài rất lạnh!” Lãnh Tư Thần khăng khăng giúp cô đem quần áo thay đổi