Quán bar Phi Sắc.
Âu Minh Hiên cùng Nam Cung mặc bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Úc Huân đang ra sức rót rượu.
Âu Minh Hiên không dám ngăn cản cô, bởi vì Tần Mộng Oanh đã nói, không nên ngăn cản bất cứ hành vi phát tiết nào của cô, bất luận cô phát tiết như thế nào đều phải làm bộ chẳng hề để ý.
Bởi vì, tổn thương trong lòng nhìn không ra vĩnh viễn là khó chữa khỏi nhất.
Không ngăn cản cô kết quả chính là Hạ Úc Huân một hơi uống hơn phân nửa chai Whiskey, Âu Minh Hiên rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa, vỗ tay đoạt ly rượu của cô cả giận nói, “Nháo đủ chưa? Sức khỏe em hiện tại có thể uống rượu sao?”
“Em làm sao vậy? Em không phải chỉ là tới đại di mụ sao?” Hạ Úc Huân bực bội mà gào thét đoạt lại ly rượu, dẫn tới ánh mắt liên tục lường nguýt trong quán bar.
“Hạ Úc Huân, em rốt cuộc có phải phụ nữ hay không?” Âu Minh Hiên bất đắc dĩ mà vỗ cái trán, nói: “Em không thể nhỏ giọng chút sao!”
Nam Cung Mặc bên cạnh lo lắng nói, “Chú, sắc mặt cô ấy không tốt lắm!”
Âu Minh Hiên cũng cảm thấy không quá thích hợp, uống nhiều rượu như vậy, mặt cô lại trắng bệch, một tia huyết sắc đều không có.
“Bảo bối, ngoan, đem rượu cho anh! Chúng ta không uống được không?” Cứng không được, Âu Minh Hiên đành phải dùng tới mềm.
Hạ Úc Huân lập tức đem ly rượu ôm vào trong lòng, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Âu Minh Hiên.
“Hình như vẫn không được, nếu không, như vậy……” Nam Cung Mặc tiến đến bên tai Âu Minh Hiên nói nói mấy câu.
“Vậy có thể được không?” Âu Minh Hiên nhướng mày.
“Được được, cô ấy vừa uống say ngẩn ra, nhất định không phát hiện ra.” Nam Cung mặc cam đoan nói.
Vì thế, hai người bắt đầu giống như vô tình mà huýt sáo.
“Ưm…… Em đi toilet……” Hạ Úc Huân muốn đi tiểu, nhíu mày lảo đảo mà đi rồi.
Cơ hội tới!
“Mau mau mau!”
Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc hai người yêu cầu nhân viên phục vụ một chai nước khoáng, sau đó luống cuống tay chân mà đem rượu của Hạ Úc Huân đổ ra, tất cả đều đổi thành nước.
Toilet.
Trước gương trang điểm, Hạ Úc Huân ngơ ngẩn nhìn cô gái sắc sắc mặt tái nhợt hệt như quỷ trong gương.
Một bàn tay che bụng, đau quá.
Rượu mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bụng nhỏ từng đợt co rút đau đớn, vừa rồi đi vào phát hiện màu tràn ra nhiều, trong ngoài quần áo ướt sũng, cũng may cô hôm nay mặc là màu đen, nhưng, quán bar không thể ở lại, cần phải đi về thay quần áo.
Hạ Úc Huân chống đỡ đi ra khỏi toilet.
Rõ ràng đau đớn làm cô vui vẻ có dũng khí tiếp cận bệnh trạng.
Đau cũng thanh tỉnh! Tình nguyện đau, cũng muốn thanh tỉnh!
Lúc Hạ Úc Huân trở về, Nam Cung mặc cùng Âu Minh Hiên lập tức khẩn trương mà nhìn cô, hy vọng cô đủ say, say đến không phân biệt được rượu hay nước.
Nhưng, không nghĩ tới Hạ Úc Huân lại nói, “Học trưởng, Mặc thân ái, tôi phải về nhà, cám ơn các người bồi tôi! Cúi chào……”
Hai người đàn ông tính kế một hồi hai mặt nhìn nhau một lúc lâu mới phản ứng kịp vội lao ra đuổi theo Hạ Úc Huân.
“Như thế nào đột nhiên phải đi về? Em không phải chết sống không đi sao?” Âu Minh Hiên đỡ lấy Hạ Úc Huân thiếu chút nữa té ngã. Cô gái này sao làm việc một chút logic đều không có?
Nam Cung mặc lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Cô hẳn không phải là phải đi hẹn chứ? Hiện tại 9 giờ, còn chưa muộn.”
Âu Minh Hiên đang muốn mắng cô, Hạ Úc Huân treo trên người anh, mơ mơ màng màng mà gào, “Anh ta hẹn tôi đi, tôi liền đi, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ! Tôi phải về nhà, về nhà…… 10 giờ, gác cổng……”
“Cũng may ba em đã trở lại!” Âu Minh Hiên nhẹ nhàng thở ra, nếu không thật đúng là không ai có thể quản được cô.
Hạ Úc Huân vừa muốn lên xe, đột nhiên nghe được phía sau có người gọi cô.