“Tiểu Mặc, con chảy máu!”
“Không cần mẹ quản, mẹ để ông ta cút đi, nếu không con cút!” Nam Cung Mặc ném tay Lâm Na ra.
“Con ít nói vài câu được không? Xem như mẹ xin con!” Lâm Na nhìn thấy Nam Cung Lâm ngoài cửa sắc mặt xanh mét, nôn nóng mà khuyên.
A nha! Trong lúc vô ý nhìn thấy gia đình bọn họ tranh cãi.
Nhà giàu thật là phức tạp a!
Hạ Úc Huân tránh phía sau Nam Cung Lâm lắc lắc đầu.
Cô còn tưởng rằng Nam Cung Lâm tất cả đều đã sắp xếp ổn, không thể tin nổi ông liền Nam Cung Mặc cũng chưa thu phục.
Bất quá, việc này xác thật có chút kỳ quái a, lúc trước chỉ nghe Mặc nói qua Nam Cung Lâm trước nay đều Mặc kệ cậu, vì cái gì lần này ông lại muốn sốt sắng sắp xếp trường học cho Mặc như vậy?
Lương tâm trỗi dậy? Hình như quá không có khả năng đi? Muốn trỗi dậy đã sớm trỗi dậy, vì cái gì phải chờ tới bây giờ.
“Tiểu Mặc, mau xin lỗi ba con đi, ông ấy là quan tâm mới cố ý sắp xếp trường học cho con a!” Lâm Na tận tình khuyên bảo.
“Mẹ bảo ông ta thu hồi những cái quan tâm buồn cười đó đi! A, chẳng lẽ mẹ chưa từng nghe qua một câu Trung Quốc nói, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo sao?” Nam Cung Mặc trào phúng mà liếc mắt nhìn Nam Cung Lâm một cái, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Nam Cung Lâm, chẳng lẽ ông đột nhiên phát hiện phế vật như tôi còn có giá trị lợi dụng gì sao? Ông có thể nói thẳng, không cần vòng vo như vậy!”
Thấy Nam Cung Mặc cư nhiên đối với Nam Cung Lâm bất kính, Lâm Na gấp đến độ bốc lửa, “Tiểu Mặc! Ngươi thật quá đáng!”
“Bang ——”
Lâm Na giơ tay lên, Nam Cung Mặc tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, tiếng bàn tay vang lên, trên mặt lại không có đau đớn như dự kiến.
“Úc huân, cô làm cái gì?” Nam Cung Lâm xông tới, khẩn trương mà xem xét khuôn mặt sưng lên của Hạ Úc Huân.
Nam Cung Mặc không thể tin nổi mà nhìn Hạ Úc Huân chắn trước người anh, không biết làm sao hỏi: “Vì cái gì cô lại ở chỗ này?”
Thấy rõ trên mặt cô sưng đỏ, Nam Cung Mặc nổi giận gầm lên một tiếng, “Cô gái ngu ngốc, ai cho phép cô đột nhiên chạy tới!”
“Ai, gọi chị, tiểu tử thúi!” Hạ Úc Huân không vui mà trừng cậu một cái.
Hạ Úc Huân, lại là cô gái này!
Lâm Na không biết làm sao mà nhìn một màn trước mắt, ánh mắt Nam Cung Lâm vừa rồi khẩn trương cùng quan tâm cô đau đớn, còn có Nam Cung Mặc, vì cái gì ngay cả Tiểu Mặc đều để ý cô ta như vậy?
“Cái kia, xin lỗi, vô tình nhúng tay vào chuyện nhà các người, nhưng tôi chính là như vậy, hành động vĩnh viễn nhanh hơn lý trí.” Hạ Úc Huân đầu có chút ong ong tác hưởng.
Tuy rằng giống như đem tình huống khiến càng thêm rối loạn, nhưng cô lại không có hối hận, bàn tay này nếu là đánh vào mặt Nam Cung Mặc, chậc chậc, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc đã có thể bị huỷ hoại, rất đáng tiếc a!
“Úc huân, cô cùng Tiểu Mặc nói chuyện đi!” Nam Cung Lâm phất phất tay, ý bảo mọi người đều đi ra ngoài.
Sau khi những người khác đều rời đi, Nam Cung Mặc đóng cửa phòng lại, khẩn trương mà chạy đến trước mặt Hạ Úc Huân, sờ mặt cô, hỏi:“Chị cái đồ ngu ngốc này, có đau hay không?”
“Mặc, đau quá nha!” Hạ Úc Huân nâng khuôn mặt nhỏ, hai mắt sương mù mênh mông mà nhìn cậu, tay nhỏ còn nắm góc áo cậu lắc lắc.
Mắt kính Hạ Úc Huân bị mất đi, Nam Cung Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ thuần tịnh cùng con ngươi ủy khuất kia, tim đập loạn.
Hạ Úc Huân lại ở trong lòng làm bà đồng cười gian, hắc hắc, tiểu tử thúi, cùng tôi đấu, mỹ nhân kế không phải thiên phú của tôi, nhưng khổ nhục kế vẫn là lô hỏa thuần thanh a.
Nam Cung Mặc luống cuống tay chân mà cúi người nhặt mắt kính cô lên, che dấu sự xấu hổ của mình, nói: “Thực xin lỗi, mắt kính chị hỏng rồi.”
“Không sao, tôi có dự phòng! Ha ha……” Hạ Úc Huân đắc ý mà từ trong túi móc ra một cái kính đen vừa xấu vừa khoa trương.