Anh dứt khoát nằm ngửa xuống, nhưng vẫn chen lách quanh vị trí Tần Mộng Oanh, bò đến bên cạnh Lạc Lạc đang ngủ say, nhìn bé con ngủ ngon, tâm tình không hiểu sao bỗng bình tĩnh hơn, nói: “Đuổi theo lại như thế nào? Đuổi theo nhìn bọn họ chàng chàng thϊếp thϊếp à? Vậy còn không bằng ở chỗ này nhìn Lạc Lạc!”
Tần Mộng Oanh đứng ở trước giường, bất đắc dĩ mà nhìn anh.
Trầm mặc một lát sau, Âu Minh Hiên đột nhiên nghiêm túc mà mở miệng, “Mộng oanh, đừng đi mà.”
Tần Mộng Oanh tìm tòi nghiên cứu mà nhìn anh một cái, “Cho tôi một lý do.”
Âu Minh Hiên cọ cọ khuôn mặt nhỏ của Lạc Lạc, tự kỷ nói, “Bởi vì Lạc Lạc luyến tiếc tôi a!”
“Ưm…… Daddy……”
Âu Minh Hiên vài ngày chưa cạo râu, râu ria nhợt nhạt đâm vào mặt Lạc Lạc có chút ngứa, khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu bất mãn mà nhăn lại, nắm tay vung loạn, bị Âu Minh Hiên nắm trong lòng bàn tay mình……
Một lớn một nhỏ thoạt nhìn vô cùng hài hòa, giống như chân chính là người một nhà……
“Mộng oanh……”
Âu Minh Hiên đột nhiên gọi cô một tiếng, Tần Mộng Oanh từ một màn ấm áp trước mắt phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Cái gì?”
“Mộng oanh, Lạc Lạc rốt cuộc là con của ai?” Âu Minh Hiên hỏi.
Trong ấn tượng, Tần Mộng Oanh là băng sơn mỹ nhân, thật sự khó có thể đem chuyện cô chưa kết hôn đã có thai này mà liên hệ.
“……” Tần Mộng Oanh trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Tần Mộng Oanh mới mở miệng đáp, “Tôi.”
Âu Minh Hiên: “……”
Được, thôi anh không hỏi!
Vừa rồi chỉ là nhất thời tò mò, mỗi người đều có riêng tư của bản thân không muốn người khác biết, anh cũng không hỏi nhiều.
-
Sau núi, lướt qua rừng cây nhỏ, có một sườn núi hoang vắng.
Hạ Úc Huân đứng trên sườn núi đón gió, quần áo phong phanh theo gió phiêu linh, tứ chi lạnh thấu xương, cuối cùng, cô vô lực mà ngồi xổm xuống.
Em liền biết sẽ như vậy, sau khi có được anh, lại muốn đem anh dứt bỏ, với em mà nói quả thực là chuyện không thể nào làm được.
Lãnh Tư Thần, anh thật sự là vấn đề nan giảu vĩnh viễn không cách nào phá giải được trong cuộc sống của em.
Hạ Úc Huân, đối mặt với sự thật đi! Sớm muộn gì đều phải đi bước này.
Trở về nói cho anh biết, cô đã khỏe, cám ơn anh mấy ngày nay chiếu cố, thực xin lỗi, cho anh thêm phiền toái.
Sau đó, anh liền sẽ trả lời, em biết thì tốt.
Cuối cùng, anh rời đi, mọi thứ lại khôi phục nguyên dạng.
Cứ như vậy đi!
Hạ Úc Huân sau khi hạ quyết tâm, lập tức đứng lên, bởi vì ngồi xổm lâu lại đứng dậy quá mạnh, máu lên não không đủ, trước mắt một trận tối sầm.
Cô ngả nghiêng mà đứng lên, vừa định xoay người, đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, hơi thở quen thuộc kia che trời lấp đất mà đến, cô cả kinh ngay cả hô hấp đều đình chỉ.
“Tiểu Huân, em là cố ý muốn hù chết anh sao?” Lãnh Tư Thần gắt gao mà đem thân thể nhỏ xinh của cô kéo vào trong lòng ngực.
Mới không bao lâu mà thôi, anh liền tự mình cảm nhận được loại tuyệt vọng hoảng hốt khi tìm không thấy cô, giờ khắc này, anh mới chân chính hiểu ra, hành động trước đây của mình đối với cô là tàn nhẫn cỡ nào.
“A Thần……” Cô khó khăn mà mở miệng, muốn nói cho anh thật nhiều những biến chuyển trong lòng.
“Lạnh hay không?” Lãnh Tư Thần đem thân thể cô chuyển qua, cởϊ áσ khoác đem bao bọc lấy cô.
“Em không tiện, đứng sẽ không thoải mái?” Anh nói xong lại săn sóc mà bế ngang cô lên.
Hạ Úc Huân vẫn luôn không nhúc nhích mà mặc anh bài bố.
Lãnh Tư Thần cau mày, nói: “Như thế nào không nói lời nào? Nơi nào không thoải mái sao?”
Hạ Úc Huân hốc mắt đỏ lên, gắt gao ôm lấy thân thể anh, ôm một lần cuối cùng, thật là một lần tùy hứng cuối cùng.
A Thần, em muốn ở bên anh, rất muốn rất muốn, nhưng, tuyệt đối không phải dùng phương thức này ràng buộc anh ở bên.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, nói:“Đừng lo lắng, anh không trách em chạy loạn, em như thế nào cũng không sao, mặc kệ em chạy tới nơi nào, anh đều sẽ tìm được.”
A Thần, xin anh đùng nói nữa, đừng đối với em tốt như vậy, cho dù em hiểu rõ anh chỉ là dỗ dành em, chỉ là bởi vì áy náy, nhưng, em sợ là em sẽ không cẩn thận thật sự……
Hơn nữa, anh biết rõ em tự chủ kém như vậy, cầu xin anh, đừng lại dụ hoặc em!