Bất quá, hiện tại đã không có thời gian suy nghĩ những điều này.
Phanh ——
Phanh ——
Lại là hai tiếng súng vang, hai tiếng súng này rõ ràng chỉ là cảnh cáo.
Nhìn dáng vẻ, bọn họ không có ý đả thương người, mà là muốn bắt sống.
“A ô! A ô! A ô!” Tiếng súng chọc đến pudding kinh hoảng sợ hãi mà không ngừng kêu to.
“Pudding! Pudding! Đừng ——”
Pudding chấn kinh cư nhiên từ cửa sổ xe nhảy ra ngoài.
“Pudding! Dừng xe, dừng xe a! Pudding chạy mất!” Hạ Úc Huân kinh hoảng hô to.
Lãnh Tư Thần trong phút chốc mềm lòng giảm tốc độ, xe phía sau đã đuổi theo vòng ra phía trước ngăn chặn bọn họ.
Hạ Úc Huân nôn nóng cư nhiên lập tức mở cửa xe, đuổi theo.
“Tiểu Huân ——”
Lãnh Tư Thần nghe tiếng súng bên ngoài xe hết đợt này đến đợt khác, cả kinh đến mứuc tim đều sắp sửa nhảy ra cổ họng.
Hạ Úc Huân rốt cuộc đuổi theo pudding, lòng tràn đầy vui mừng mà đem nó ôm vào trong ngực, không chút nào biết chung quanh nguy hiểm.
“Cẩn thận ——” Lãnh Tư Thần đem Hạ Úc Huân bổ nhào về trước, một viên đạn hiểm độc mà sượt qua vai anh.
Lúc này, trong xe đi ra một người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng, phía sau hắn có xe quang chói mắt, chiếu đến mức người ta hoàn toàn nhìn không rõ diện mạo của hắn.
Người đàn ông thoáng đến gần vài bước, ánh mắt sắc bén mà nhìn hai người, nói: “Lãnh Tư Thần, giao cô gái này ra, ngươi có thể đi rồi.”
Người đàn ông kia vừa nói một lời, Lãnh Tư Thần liền biết, những người này là kẻ thù của Nam Cung Lâm.
Bởi vì hiện tại Hạ Úc Huân đang ở chỗ Nam Cung Lâm, rõ ràng là đã chịu sự che chở của Nam Cung Lâm.
Nếu là người Lãnh gia, tuyệt đối sẽ kiêng kị thế lực của Nam Cung Lâm, cho dù muốn động vào Hạ Úc Huân cũng sẽ không trắng trợn táo bạo mà cùng Nam Cung Lâm đối nghịch như vậy.
Có thể làm được bước này chỉ có thể là người Nam Cung Lâm chọc phải, bọn họ e là muốn bắt Hạ Úc Huân đi tiến hành giao dịch nào đó với Nam Cung Lâm.
Ai đều biết Nam Cung Lâm có tiếng là lãnh huyết vô tình, ngay cả con trai ruột bị thương đầu cũng chưa từng chớp mắt lấy một cái.
Lần này, nói vậy bọn họ là nghe được tin tức, nhận định Hạ Úc Huân là điểm yếu của ông mới có thể theo dõi cô.
Nam Cung Lâm quá tự phụ, ông ta cho rằng chính mình có năng lực bảo vệ tốt nhất khỏi bất cứ ai, cho nên ông ta mới không chút nào kiêng kị, không e dè mà sủng nịch Hạ Úc Huân, nhưng, không thể tin được lúc này đây lại tính sai.
Lại chống đỡ năm phút đồng hồ, sau năm phút đồng hồ người của ông ta sẽ đuổi kịp tới.
Lãnh Tư Thần chuẩn bị nỗ lực kéo dài thời gian.
“Tiểu Huân đừng sợ, không có việc gì!” Lãnh Tư Thần vừa an ủi Hạ Úc Huân đang rúc trong lòng mình, vừa bình tĩnh hỏi, “Các ngươi là ai phái tới?”
Đây là lời thừa biết rõ đối phương không có khả năng trả lời, nhưng, hiện tại anh cần chính là nói vô nghĩa.
Đối với Lãnh tư Thần rất ít khi nói lời vô nghĩa này, đây cũng coi như là chuyện gian nan hạng nhất.
Nam nhân cầm đầu không kiên nhẫn nói, “Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, chỉ cần giao cô gái này ra là được.”
“Ngươi có biết ta là ai hay không?” Sau khi Lãnh Tư Thần nói xong câu này càng có loại xúc động muốn đâm tường. Bởi vì vừa rồi người kia đã gọi qua tên anh.
Nhưng, hiển nhiên đối phương cho rằng Lãnh Tư Thần là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, kiêu ngạo nói, “Ngươi cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia Lãnh thị, nhân viên cao cấp nhất của tập đoàn Lãnh thị sao? Lãnh thị đã sớm thanh minh với bên ngoài sẽ không có bất cứ quan hệ gì với ngươi nữa rồi, hiện tại, ngươi cho dù chết ở bên ngoài Lãnh thị e là cũng sẽ không quản!”
Tuy rằng những việc này là anh đã sớm dự đoán được, nhưng hiện tại nghe được từ miệng một người ngoài, trong lòng Lãnh Tư Thần vẫn không tránh được một trận co rút đau đớn.
Không nghĩ tới cha mình cư nhiên thật sự sẽ làm đến mức này……