Lãnh Tư Thần chuẩn bị một chiếc bàn ăn nhỏ kiểu Nhật, nguyên liệu rau dưa đặt bên cạnh bàn, người có thể ngồi xếp bằng, thực thoải mái.
“Ngồi đi.” Lãnh Tư Thần dùng ngữ khí rất bình thường nói, sau đó tự mình làm chuyện của mình, không đi quản cô. Hoàn toàn đem cô đối đãi như một người bình thường. Ít nhất, mặt ngoài là như vậy.
Hạ Úc Huân cọ tới cọ lui ngồi phía đối diện anh, nhưng cũng không dám động vào đũa, chỉ ngây ngốc mà nhìn anh.
Lãnh Tư Thần bị cô dùng ánh mắt nai con ướŧ áŧ nhìn đến trái tim run rẩy, lại vẫn bất động thanh sắc, vẻ mặt như bình thường hỏi một câu, nói: “Muốn cùng ăn sao? Muốn ăn cái gì, cô có thể tự mình lấy.”
Nói xong gắp một đũa nấm đưa đến chén nhỏ trước mặt cô.
Hạ Úc Huân vẫn chỉ nhìn, tuy rằng trong mắt để lộ khát vọng, nhưng cố chấp vẫn không nhúc nhích, đem gối đầu ôm càng chặt hơn.
“Không thích sao?” Lãnh Tư Thần uống một ngụm nước đá, quá cay, thật không hiểu nha đầu này sao lại thích thứ đồ ăn này.
Hạ Úc Huân cúi đầu nhìn về phía gối đầu trong lòng ngực, nói: “A Thần…… A Thần không thích……”
Lãnh Tư Thần cầm ly nước tay run lên.
“A Thần không thích……” Hạ Úc Huân ôm gối đầu đứng lên, muốn rời đi.
Ánh mắt Lãnh Tư Thần căng thẳng, cánh tay dài vươn ra, đến đem cô giữ chặt, để cô ngã vào lòng ngực mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê mang vô tội, cúi đầu, dán sát vào môi cô, sau đó, hung hăng hôn lấy……
Chưa bao giờ hy vọng cô ở bên mình như bây giờ, cho dù cô là hận mình, oán mình, cũng không muốn cô coi mình như một người xa lạ.
Anh đột nhiên phát hiện mọi thứ đều không quan trọng, lúc lựa chọn rời khỏi công ty, căn bản không có đau thương không nỡ như trong tưởng tượng của anh, có chăng cũng chỉ có nhẹ nhàng cùng giải thoát xưa nay chưa từng có. Ít nhất anh còn có bản thân mình.
Nhưng, mất đi cô, anh lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều không còn ý nghĩa, cho dù còn có bản thân mình thì như thế nào? Toàn bộ thế giới chỉ có một mình anh…… Chỉ có cô đơn tịch mịch.
Đã từng chán ghét cô cứ quấn lấy, chán ghét cô phiền toái không ngừng, phủ định liên quan và khinh thường hết thảy mọi nỗ lực của cô, có đôi khi thậm chí nghĩ, nếu có một ngày người này không còn nữa, anh nhất định là có thể thanh tịnh.
Lúc cô không ở bên người, anh mới phát hiện đó không phải thanh tịnh, mà là cô đơn.
Mà lúc cô hoàn toàn quên mình, thế giới trở nên vô cùng tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.
Đột nhiên bị cưỡng hôn Hạ Úc Huân đợi nửa ngày phát hiện đối phương cũng chưa lấy đồ ăn cho cô, cảm thấy chính mình bị lừa gạt, giận đến cắn anh một cái.
Thở phì phì mà từ l*иg ngực anh bò dậy, móng vuốt nhỏ vừa muốn đứng dậy, đã bị Lãnh Tư Thần gắt gao cầm, để trong lòng miệng, nói: “Tiểu Huân…… Nhìn tôi xem, thật sự không quen biết sao?”
Vẻ mặt Hạ Úc Huân trong phút chốc hoảng hốt cùng mê hoặc.
Trên thế giới nhất khoảng cách xa xôi nhất, không phải sống hay chết, mà là ta đứng ngay trước mặt người, mà người cũng đã không quen biết ta.
Rõ ràng vẫn là cô, lại dùng ánh mắt sợ hãi xa lạ nhìn mình.
Cho dù là năm đó lúc cô tự khép mình nghiêm trọng nhất, ít nhất…… Ít nhất người cô duy nhất dựa vào và tin tưởng còn có anh.
Lúc ấy cô phát bệnh tựa như một con thú nhỏ bị thương một mình trốn đi, ai cũng không cho đến gần, lại cố chấp mà dựa vào lòng anh tìm kiếm sự ấm áp.
Không ăn bất luận đồ ăn ai đưa, nhưng đồ vật anh đưa đến miệng lại trước nay không bắt bẻ, cho dù là thứ rau cần mà cô ghét nhất.
Không nghe bất cứ ai nói, kích động nhỏ liền hoàn toàn mất khống chế, lại vì vài chữ ngắn ngủn của anh trở nên thuận theo một cách dị thường