Sau khi làm xong mọi việc, Hạ Úc Huân có chút run run mà nói, “Cháo nấu xong rồi, anh tranh thủ ăn đi cho nóng! Cái kia, nếu anh không tiện mở miệng, tôi có thể giúp anh liên hệ Bạch tiểu thư để cô ấy tới đây cùng anh, dù sao anh cũng không thể bộ djang này mà ở nhà một mình……”
Lãnh Tư Thần vẻ mặt hờ hững cứng đờ, không vui nói, “Hạ Úc Huân, cô thật sự rất nhiều chuyện.”
Hạ Úc Huân không thèm để ý cười cười, nói: “Tôi là vậy đó! Luôn nhiều chuyện như vậy. Ngôi sao lớn Thiên Hoàng đại diện quảng cáo công ty tới tôi cũng sẽ không đi xem một cái, anh nhíu mày một chút tôi lại nhiều chuyện chạy tới hỏi anh nơi nào không thoải mái.
Cho tới nay đều là như vậy, nhiều chuyện thế đấy……”
Cửa sổ tôi đã mở thông gió, chờ lát nữa nhớ đóng lại; trong nồi cháo còn thừa không ít, buổi tối hạ sốt liền có thể ăn.”
“Cái kia, tôi đi đây……” Rốt cuộc chịu không nổi sự im lặng của anh, Hạ Úc Huân cầm lấy túi liền xoay người rời đi.
Mới vừa đi đến phòng khách liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm chén sứ vỡ vụn.
Hạ Úc Huân vội vàng quay trở lại, chỉ thấy hơn nửa chén cháo còn đều đổ vào cổ tay Lãnh Tư Thần, còn lại tất cả đều hắt trên mặt đất.
Hạ Úc Huân cái gì cũng chưa nói, chỉ không một lời mà giúp anh lau sạch tất cả, từ tủ lạnh lấy ra một khối đá chườm vào nơi anh bị phỏng để hạ nhiệt độ.
“Không sao, tôi lại đi lấy cho anh chén khác.”
Hạ Úc Huân sợ nhất phiền toái giờ phút này một chút dáng vẻ không kiên nhẫn đều không có; Hạ Úc Huân đối với chuyện bên ngoài phản ứng luôn là chậm nửa nhịp lúc này lại trước tiên phát hiện sự khác thường của anh, Hạ Úc Huân qua loa tùy tiện đối đãi anh luôn là trước sau như một lại cẩn thận tỉ mỉ.
“Vì cái gì?” Lãnh Tư Thần ngưng mắt nhìn cô gái đem cháo thổi nguội đưa tới miệng anh.
Hạ Úc Huân, có đôi khi thật muốn biết giới hạn chịu đựng của cô với tôi là tới đâu.
“Bởi vì…… Bởi vì không ăn cơm ngay cả sức lực để mắng tôi anh cũng không có.” Hạ Úc Huân ngây ngốc mà đáp.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà xoa xoa tóc, lại khó được phối hợp mà há miệng.
Sau khi ăn xong, Lãnh Tư Thần lại không lập tức đuổi người mà nói: “Giúp tôi lấy văn kiện trên bàn đến đây.”
Hạ Úc Huân lề mề không muốn đi.
“Tôi tự đi.”
Hạ Úc Huân cọ một tiếng bay nhanh qua lấy văn kiện đem đến.
“Cuồng việc……” Hạ Úc Huân bất mãn nói thầm, nhưng nhìn anh vừa xoa mắt, vừa xem văn kiện lại thật sự đau lòng.
“Anh mệt như vậy, để tôi đọc cho anh nghe đi! Anh nằm được rồi! Muốn ngừng ở chỗ nào liền nhắc nhở tôi một chút.” Hạ Úc Huân kiến nghị.
“Cô đọc được không?” Lãnh Tư Thần vẻ mặt hoài nghi.
“Sao lại không được?” Hạ Úc Huân không phục mà đoạt lấy văn kiện, vừa thấy trợn tròn mắt, tất cả đều là tiếng Anh.
Bất quá, cô gần đây ôn cũ học mới, chút trình độ này hẳn là không làm khó được cô.
Lãnh Tư Thần thực kinh ngạc mà nghe Hạ Úc Huân lưu loát đọc văn kiện, xem ra mấy năm đại học của cô không phải không có tốn thời gian.
Lãnh Tư Thần một tay gối sau đầu, nhàn nhã mà nằm, tầm mắt vẫn luôn dừng trên cái miệng nhỏ của Hạ Úc Huân đọc lúc đóng lúc mở.
Ánh mắt nóng rực làm Hạ Úc Huân có chút ăn không tiêu, thanh âm dần dần thấp xuống.
Một phần đọc xong, đổi tiếp một phần văn kiện khác, cư nhiên là Hàn ngữ……
Hít sâu một hơi, tiếp tục đọc.
Lãnh Tư Thần đột nhiênnói: “Hạ Úc Huân, cô có biết hay không mỗi lần cô đọc tiếng Anh nghe rất nhẹ nhàng?”
“A? Phải không?” Hạ Úc Huân không rõ nguyên do mà gãi gãi đầu.
“Ân, lúc đọc tiếng Hàn càng nhẹ nhàng hơn.” Lãnh Tư Thần nghiêm túc nói.
“Có bao nhiêu êm dịu?” Ngây thơ vô tội mà chớp chớp mắt.
“Làm người ta vừa nghe liền muốn làm chuyện xấu……”