Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh ngồi ở bên giường, trang phục nguỵ trang nửa người trên đã bị cởi tiếp xuống, tiện tay ném trên mặt đất.
Bắp thịt toàn thân xoắn xuýt tại trước mặt cô hoàn toàn bày ra, cơ ngực giăng khắp nơi, còn có một chút dấu vết thương tổn.
Một cái nam nhân để trần nửa người trên, tóc loạn đáp ở trên trán, hỗn độn, khí phách, cuồng dã, gợi cảm, toàn thân không chỉ có không chỉ có không tổn hao gì ý vị của anh, càng thêm một phần dã tính không câu nệ tiểu tiết cho anh.
Cả người anh nhìn giống như là Liệp Báo một dạng, toàn thân lộ ra hàn khí làm cho người ta sợ hãi, lạnh như băng, mà lại là tôn quý như vậy, trời sinh vương giả.
Danh Khả có phần xem ngây người, ánh mắt rơi vào cánh tay so với chân chính mình vẫn lại là tráng kiện, nhớ tới không lâu trước, chính mình bị anh áp ở dưới thân, liền đã từng gắt gao đặt lên cánh tay anh khỏe mạnh hữu lực, suy nghĩ, một lòng không hiểu lại say.
Chỉ là hiện tại anh dị thường băng lãnh, băng lãnh như vậy, để cho cô lòng say đồng thời, cũng để cho cô bất an.
Thời điểm anh lạnh như băng cô luôn luôn có một loại cảm giác chính mình bị anh bài trừ ở ngoài cửa lòng, loại cảm giác này trừ bỏ để cho cô bất an lại vẫn để cho cô đặc biệt vô lực.
Bắc Minh Dạ luôn luôn trầm mắt nghe đến động tĩnh cô ra ngoài, chậm rãi nâng lên một đôi sắc, chống lại tầm mắt của cô, phân hàn khí trên người nhất thời liễm tiếp xuống.
Nhưng mặc dù anh có ý thức thu liễm Danh Khả vẫn là có thể cảm giác được từng trận hàn ý từ trên người anh không ngừng tràn ra ngoài, giống như là anh bẩm sinh như vậy, khí tức cuồng ngạo, tất cả đều là làm cho người ta lãnh triệt nội tâm sương lạnh.
"Tiên sinh..." Danh Khả tiếng gọi khẽ, bởi vì cảm nhận được hàn khí của anh, lúc này mà ngay cả dũng khí đi qua hướng anh tiếp sát đều đã bỗng nhiên không có.
Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy trang phục nguỵ trang đã bẩn bị tiện tay vứt đến trên đất, đi tới phòng tắm: "Anh đi tắm rửa, đợi lát nữa mang em ra ngoài ăn cơm chiều."
Danh Khả không nói gì, chỉ là gật gật đầu.
Bắc Minh Dạ xoay người vào phòng tắm, cô lập tức không biết nên làm cái gì, muốn tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng mông nhỏ vẫn lại là có phần đau, thời điểm không đυ.ng chạm hoàn hảo, khẽ đυ.ng, nhất thời đau được đứng ngồi không yên.
Không có việc gì, nhìn địa phương vừa rồi Bắc Minh Dạ đã ngồi, cô mới đi tới, lấy tay đem khối khăn trải giường bị anh ngồi được hơi hơi lõm tiếp xuống trải bằng tới.
Nhưng vẫn không biết nên làm cái gì như cũ, phân hàn khí trên người Bắc Minh Dạ vừa rồi kia, cô rất không an...
Bắc Minh Dạ cái chiến đấu tắm rửa này thật sự nhanh, không tới 15 phút, anh liền đem một đầu tóc ngắn ẩm ướt từ bên trong ra ngoài, Danh Khả lại chú ý tới, anh lần này tắm rửa xong phân hàn khí vừa rồi kia triệt để không có.
Cô vẫn lại là xem không hiểu nam nhân này, anh vĩnh viễn bí hiểm như thế, so với người hoàn toàn không thể từ ánh mắt anh thậm chí trên mặt nhìn thấu linh hồn của anh.
"Như thế nào đứng ở nơi đó?" Thoáng nhìn cô lại vẫn sững sờ đứng ở bên giường, anh nhíu nhíu mày, bỗng nhiên gợi lên môi mỏng, cười đến sung sướиɠ: "Nghênh đón anh, giống cái nữ giúp việc một dạng? Anh không nhớ rõ khi nào thì anh có người hầu."
Rốt cục lại thấy anh trở về cái quen thuộc kia, Danh Khả mới thở ra một hơi, đối với anh đem chính mình ví dụ như nữ giúp việc cô cũng không thèm để ý rồi.
Liếc mắt nhìn anh, cô oán niệm nói: "Không thoải mái, không muốn ngồi."
"Không muốn ngồi vẫn lại là không muốn làm?" Anh cười cười, đáy mắt chảy qua một chút quang mang khác thường, đi tới cánh tay dài duỗi ra, đem cô ôm vào trong lòng: "Yên tâm, anh sẽ chờ em ra ngoài ăn no, trở về lại ăn em, sợ cái gì?"
Danh Khả trừng mắt nhìn mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh sáng đáy mắt như vậy làm cho người ta cảm giác quen thuộc... Người nầy, hóa ra là cho rằng cô không dám hướng trên giường ngồi, là sợ anh ra ngoài giống con thú hoang trực tiếp đem cô ở trên giường áp đi xuống?
Cũng được, anh ít nhất lại vẫn biết chính mình có chút thời điểm thật sự cực kỳ cầm thú!
Mặc dù Bắc Minh đại tổng giám đốc khó có được trưng ra một chút lương tâm, nhưng mà lúc này Danh Khả thật là không có biện pháp ngồi, mông nhỏ đến bây giờ lại vẫn đau, phỏng chừng đêm nay ngủ một giấc ngày mai tỉnh lại mới có thể triệt để tốt.
Bắc Minh Liên Thành cùng anh trai anh một dạng, xuống tay hoàn toàn không biết nặng nhẹ.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Bắc Minh Dạ cuối cùng thấy rõ ràng một chút bất an đáy mắt cô, cũng chú ý tới cô là thật không nghĩ muốn ngồi.
Anh nhíu nhíu mày, trước mắt hiện lên một chút hồ nghi.
"Đốt lửa trại lại vẫn đang chuẩn bị, không có nhanh như vậy có thể ngoạn chơi, ngươi trước nghỉ một lát." Đi đến bên giường ngồi xuống, anh duỗi tay về phía cô: "Tới đây theo anh nói một chút hôm nay đều đã huấn luyện cái gì hạng mục? Học được cái gì?"
Danh Khả cau chặt mi tâm, học được cái gì... Được rồi, đánh người có tính không? Vẫn lại là đánh người được đầu rơi máu chảy cái loại này.
"Như thế nào không tới?" Mi tâm Bắc Minh Dạ nhăn vài phần, bất quá một cái ban ngày không thấy mà thôi, đối với anh liền không quen?
Danh Khả tự nhiên có thể cảm giác được anh đối với hành vi chính mình mất hứng, nhưng cô hiện tại...
Cô thở ra một hơi, chậm rãi bước đi tới.
Còn không có hoàn toàn tiếp sát, cổ tay liền bỗng nhiên căng thẳng, cô quen thuộc hành động của anh, khi bàn tay to anh cài lên cổ tay chính mình, cô liền biết anh nghĩ muốn muốn làm cái gì.
Một cái tay không rảnh khác lập tức hướng phía sau tìm kiếm, muốn che chở trên mông nhỏ chính mình nhưng động tác vẫn lại là không kịp.
Bắc Minh Dạ đã lôi cô qua đi, thân thể cô nho nhỏ vòng tại trong l*иg ngực mình, đang muốn cúi đầu tìm kiếm môi mỏng của cô, tại trước ăn cơm chiều trước ăn món ăn khai vị, không nghĩ tới anh còn không có hôn tiếp xuống, nữ hài trong lòng rầu rĩ hừ.
"Uh`m..."Lông mày Danh Khả gắt gao khóa cùng một chỗ, hô nhỏ một tiếng: "Đau..."
Đau!
Một chữ, để cho nam nhân bên người nhất thời căng thẳng, thiếu chút nữa đã bị một tiếng kêu đau đớn cô này biến thành Tẩu Hỏa Nhập Ma.
Thời điểm ở trong ngực nam nhân phát ra loại tiếng kêu này, này tính cái gì? Cơm chiều còn không có ăn a, đây là muốn mời anh tới trước một trận?
Nếu như thực là như thế này, anh cũng là không ngại.
Bàn tay to từ trên eo cô rời khỏi, một phen liền đem thân thể mềm mại cô nắm trong tay, đang muốn làm càn để lên, Danh Khả cũng đã thấp kêu lên: "Không phải! Không phải anh nghĩ muốn như vậy!"
Ánh sáng đáy mắt người ngoài đen vài phần, buông xuống mắt nhìn chằm chằm hai mắt cô tràn ngập đau khổ, mi tâm là một chút không vui người ngoài dễ dàng có thể nhìn thấu: "Không cần, câu dẫn anh làm cái gì?"
"Không phải... Không có câu dẫn anh." Cô cắn môi vội vàng giải thích, người hiện tại tất cả đều đã khó chịu đã chết, làm sao lại vẫn có tâm tình câu dẫn nam nhân?
Hơn nữa, trước ngực cô cũng là một đống chỗ đau bị va chạm nếu để cho anh nghiền để lên một phen, chính mình không chết cũng phải rớt lớp da.
Cô không có nặng miệng như thế có được hay không? Toàn thân đau xót còn dám đem chính mình đưa cho đầu dã lang này, này không là muốn đòi tự sát sao?
Tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, muốn chết không tới phiên cô.
"Em... Em có điểm không thoải mái." Cô cắn cắn môi, buông xuống mặt mày, sự tình không biết nên như thế nào cùng anh giải thích.
" Chỗ nào không thoải mái?" Bắc Minh Dạ hỏi, thanh âm đã che đậy một chút uẩn dục khàn khàn.
Cô biết, khi bàn tay to anh đã phủ trên của cô, cô nếu là không cho anh một cái giải thích hợp lý, chuyện này, anh nhất định sẽ không hề cố kỵ tiếp tục kéo dài.
Bởi vì, với anh mà nói, toàn bộ đều là cô khơi mào.