Editor: Quỳnh Nguyễn
Không biết chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy đến chỗ nào, chờ Mộ Tử Khâm rốt cục nguyện ý ngừng lại, Danh Khả đã tứ chi như nhũn ra, ngay cả hô hấp đều đã trở nên khó khăn.
"Thể chất thực tệ." Mộ Tử Khâm quay đầu nhìn cô, cười trêu nói.
Danh Khả cau chặt mi tâm, còn đang dùng lực hô hấp, căn bản không có không đi phản bác.
Bất quá, thể chất cô tựa hồ thật sự không làm sao tốt, trên điểm này quả thật không thể phản bác cái gì.
"Đi một chút đi, đừng lập tức dừng lại." Anh lại dắt tay cô, lúc này bàn tay nhỏ đã không lạnh giá giống vừa rồi, mâu quang anh nhu nhu, mắt nhìn tay nhỏ cô bị chính mình nắm, tiếp tục đi về phía trước: "Đi một hồi liền tốt."
Danh Khả không nói lời nào, đi theo anh từ từ đi về phía trước, đi tới một đoạn đường, hô hấp cuối cùng bình phục lại, cuối cùng phát hiện anh còn nắm chính mình.
Cô hơi run sợ giật mình, vội vàng rút tay mình trong tay anh ra, muốn tự giác lui ra phía sau một bước kéo ra khoảng cách giữa hai người, vào lúc này Mộ Tử Khâm ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
Ngọn đèn sân sau không hề quá mạnh mẽ, chỉ ngẫu nhiên có một hai đèn đường ở trên đường, còn có đó là ánh trăng trên trời.
Một chút ánh trăng rơi vào trên mặt anh, làm mặt anh có vẻ tinh xảo hơn, còn có ánh mắt của anh lúc này, một đôi mắt sáng như là sẽ tỏa sáng, óng ánh trong suốt, vài phần thần bí, cũng có vài phần động lòng người.
Tại thời điểm anh nhích lại gần mình, Danh Khả theo bản năng hướng phía sau thối lui, cảm thấy ánh mắt như vậy không phải cô có thể nhìn nhiều, cô sợ chính mình nhìn nhiều sẽ hãm sâu trong đó, khó có thể tự thoát khỏi.
Lúc này cô có thể lừa gạt bất luận kẻ nào, lại thủy chung không lừa được chính mình.
Cô cần một vòng tay ấm áp, cần một đôi cánh tay hữu lực, cần phải có một người như thế, anh có thể bảo vệ cô, có thể nói cho cô, về sau cũng không cần phải sợ, không còn có người có thể thương tổn cô.
Nói cho cô, Bắc Minh Dạ sẽ không còn khi dễ cô rồi.
Tại lúc anh đưa tay chạm mặt của cô, cô nghẹn ngào một tiếng, dùng lực đẩy anh, theo bản năng muốn chạy trốn.
Người nào cũng không thể đem cô từ cái vực sâu này mang đi ra ngoài, người nào cũng không có thể, bao gồm anh.
" Anh có thể, Khả Khả, cho anh cơ hội chứng minh, anh nhất định có thể." Anh không buông tay, một tay kéo cô đến trong l*иg ngực mình.
Trên đường không có ai, căn bản không có bất luận kẻ nào đang nhìn bọn họ, anh vẫn lại là kéo cô vào bên trong bụi hoa bên cạnh, bởi vì cảm giác được bất an của cô, cảm giác được sợ hãi của cô.
Cô luôn luôn dễ dàng bất an như vậy, là vì người bên cạnh chưa bao giờ có thể cho cô cảm giác an toàn sao?
"Buông ra..." Cô khe khẽ đẩy một cái, lần này, khí lực so với kháng cự vừa rồi nhỏ rất nhiều.
Anh cũng cảm giác được, môi mỏng hơi hơi giơ lên, anh cười yếu ớt, cúi đầu để sát vào cô: "Thật sự muốn anh buông ra sao?". Truyện hay luôn có tại ( TrumTruy en. co m )
Danh Khả ngẩn ra, một khuôn mặt nhất thời sung huyết đỏ bừng, hai tay vẫn để tại trên ngực anh như cũ, nhưng lại không biết có phải muốn đẩy anh ra hay không.
Thật sự muốn anh buông ra sao? Cô không biết, thật sự không biết, lúc này quá khát vọng có chút ấm áp như thế, anh, có thể chính là chút ấm áp đó hay không?
Nhưng cô rất nhanh đã nghĩ lời nói Bắc Minh Dạ vừa rồi, hơn nữa thời điểm bọn họ nói chuyện anh liền đứng sau lưng bọn họ.
"Buông ra." Cô không có lại đẩy anh, chỉ là, thanh âm đã lạnh xuống: "Không cần như vậy."
"Không muốn buông." Lần này anh không chỉ có không rời còn tăng thêm lực đạo, dùng lực ôm cô vào trong ngực, cúi đầu chống lại ánh mắt bất an của cô, thanh âm của anh trở nên nghiêm túc: "Làm bạn gái anh, Khả Khả, anh là thật tâm."
"Anh không phải." Cô xoay mặt, không hề nhìn mắt anh, cả chính mình đều đã cảm thấy được lời anh buồn cười, thật lòng, từ đâu mà đến?"Tôi là nữ nhân của anh ta, mới vừa rồi anh không có nghe được sao? Mặc kệ là khi nào, chỉ cần anh ta muốn, tôi liền nhất định phải nằm ở dưới thân anh ta, mặc anh ta...."
"Đừng nói nữa, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của anh, về sau anh bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện như vậy lần nữa." Khí đạo rơi vào trên người cô lại tăng thêm chút, ngữ khí của anh cũng trầm xuống: "Đáp ứng anh, cho anh một cái cơ hội danh chính ngôn thuận ngả bài cùng anh ta."
Cô không biết nên nói cái gì, một cái người đàn ông mới biết không vài ngày cô có thể tự tin như vậy, tin tưởng giờ khắc này anh nói thật? Cô tài gì đức gì? Dựa vào cái gì?
"Anh thích em." Anh than một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu, môi mỏng hướng môi cô tìm kiếm.
Danh Khả hoảng sợ, đối với tiếp sát của anh, đầu có giây phút thất thần, mãi đến hơi thở ấm áp của anh lao thẳng tới khuôn mặt, cô mới bỗng nhiên phản ứng kịp, hơi nghiêng đầu để cho anh hôn rơi vào trên mặt cô.
Nhưng Mộ Tử Khâm không có buông ra, ngược lại từ trên mặt cô một đường hôn qua, một đường tìm kiếm cánh môi mỏng nhạt của cô.
Cô từ chối, cố gắng muốn xoay mặt né tránh anh, nhưng hai cánh tay dài anh giống như sắt thép liền vây ở trên người cô, mặc kệ cô vùng vẫy như thế nào, anh chính là không buông ra, tránh né cũng giống như hoàn toàn không có bất luận cái tác dụng gì.
Môi của anh đi tới bờ môi cô, không có trực tiếp hôn lên mà là ở nơi đó từ từ nói.
"Làm bạn gái anh, được không?" Anh khàn giọng thấp hỏi.
Cô đã trốn được chỗ bên cạnh, căn bản không có bất luận cái địa phương gì có thể tiếp tục tránh né, chỉ cần vừa quay đầu lại trực tiếp sẽ đem môi chính mình đưa vào trong miệng anh, nhưng hậu quả cực lực trốn đi như vậy đó là cả người anh hoàn toàn đặt ở trên người cô, cùng cô dính sát vào nhau.
Mặc dù không tính cường hãn, nhưng cô có thể cảm nhận được giờ khắc này anh lấm tấm nhiều điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không phải cực kỳ nghiêm trọng, nhưng mà càng ngày càng nghiêm trọng.
"Mộ Tử Khâm..."
"Gọi anh Tử Khâm." Thanh âm của anh khàn khàn, lại có vài phần quen thuộc.
Danh Khả sợ tới mức hô hấp rối loạn, tay nhỏ rơi vào trên cánh tay anh, dùng lực đẩy cũng không dám, sợ lập tức thức tỉnh tất cả thú tính ngủ say trong anh.
"Mộ..."
"Tử Khâm." Cánh tay dài lại là chặt hơn, lần này kí©ɧ ŧɧí©ɧ tựa hồ lại mãnh liệt, càng ôm chặt cô gái nhỏ bị vây ở trong ngực anh.
"Tử Khâm, đừng như vậy!" Cô khẽ gọi một tiếng, môi của anh còn đang tại bên môi chính mình, liền gần như vậy, cô thật sự rất sợ, sợ anh bỗng nhiên liền trở nên khủng bố, cùng người đàn ông kia giống nhau.
Suy nghĩ đến Bắc Minh Dạ, trong lòng càng luống cuống, cô phóng nhu thanh âm, ý đồ cùng anh giảng đạo lý: "Anh đừng như vậy, trước buông, có chuyện hảo hảo nói."
"Anh có chút khống chế không nổi." Nói xong lời nói như vậy, ánh mắt của anh lại vẫn lại là thấu triệt như nước, môi mỏng hướng môi cô dời đi, chỉ kém một chút như thế, anh là có thể hôn đến cô...
Kỳ thật cô hiện tại đã hoàn toàn không có bất luận cái năng lực phản kháng gì, muốn nụ hôn cô quả thật không khó, anh chỉ là sợ chính mình hôn đi sẽ không thể vãn hồi, nơi này dù sao cũng là địa phương nhà người ta.
Huống chi dưới tình huống cô không tình nguyện cho dù thật sự muốn cô cũng chỉ sẽ đem cô đẩy xa mình tiến thêm một bước.
Lui một vạn bước mà nói, muốn cô, không hề trong kế hoạch của anh, chỉ là một khắc ôm kia kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không hiểu liền nổi lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, chính mình khó có thể tưởng tượng.
...