Editor: Quỳnh Nguyễn
" Thất thần làm cái gì? Mau lái xe ra ngoài." Bắc Minh Dạ không phát hiện đã rống hai câu, mắt lạnh đảo qua Bắc Minh Tuân, gầm nhẹ nói: "Đi lấy thuốc tới đây."
Bắc Minh Tuân lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng hướng trong phòng nghỉ vượt qua, Dật Thang cũng chân dài một bước, đi nhanh hướng cửa thang máy chạy tới.
Nhưng anh ta không đi thang máy tư nhân mà là đem thang máy tư nhân lưu cho bọn họ, chính mình đi thang máy công cộng xuống dưới.
Cho nên lúc Dật Thang từ trong garage đem xe chạy ra, Bắc Minh Dạ đã ôm Danh Khả hôn mê bất tỉnh từ đại sảnh xông ra ngoài,
Hai bước xoải tới trước xe chui đi vào, vội la lên: "Đưa đi bệnh viện gần đây."
Bắc Minh Tuân cũng theo phía sau anh, từ một bên cửa xe khác chui đi vào.
Vừa nghiêng đầu thấy Bắc Minh Dạ một tay ôm Danh Khả một bàn tay dùng lực giữ trên trán cô, nhưng máu trên miệng vết thương vẫn lại là không ngừng tràn ra bên ngoài, hoàn toàn dừng không được.
Quay đầu nhìn Dật Thang ngồi trên ghế lái, không đợi Bắc Minh Dạ mở miệng, anh đã thúc giục trước một bước nói: "Nhanh lên!"
...
Miệng vết thương không nhỏ, sóng điện não biểu hiện có chấn động rất nhỏ, nhưng vấn đề không tính nghiêm trọng, chính là mất máu quá nhiều, cho dù luôn luôn truyền nước biển người vẫn lại là cực kỳ suy yếu vẫn chưa tỉnh lại.
Nghe xong bác sĩ nói, nhìn cô gái nằm ở trên giường bệnh kia, mặt hoàn toàn không có một chút huyết sắc làm cho trong lòng Bắc Minh Tuân nhất thời ảo não.
Anh thật sự chỉ là tùy ý nói một chút, ai biết nha đầu kia sẽ làm thật? Anh càng không thể tưởng được là một cái nữ nhân chỉ là dùng để tiêu khiển trong lòng để ý loại chuyện này như vậy.
Sớm biết anh liền không nói vậy, không đi hù dọa cô, cô gái hài... Ài, để cho trong lòng anh áy náy muốn chết.
Trái lại Bắc Minh Dạ vẫn ngồi ở một bên hút xì gà trên mặt hoàn toàn không có một chút vẻ mặt áy náy, liền không mặn không nhạt như vậy, thỉnh thoảng thổi ra một ngụm sương khói, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người trên giường một cái, ánh mắt kia cũng là nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc dao động.
Bắc Minh Tuân vẫn chú ý vẻ mặt của anh, chỉ là vẫn nhìn không ra rốt cuộc anh có vài phần để ý đối với cô gái này hay không như cũ, chính mình cùng anh ở chung hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ, vẫn lại là hoàn toàn nhìn không thấu anh.
Người đàn ông như vậy, cô bé nhỏ trên giường này căn bản là khống chế không được, khống chế không được còn muốn cùng một chỗ, kết cục chỉ có hai cái, hoặc là không chịu để tâm còn sống, chờ anh chán chính mình mau rời khỏi, hoặc là cuối cùng ngã tan xương nát thịt.
Nhớ tới cô tự tìm cái chết cùng thật sự tuyệt vọng, trong lòng anh ta thực có vài phần không đành lòng, không đành lòng nhìn sinh mệnh nho nhỏ của cô cứ như vậy rơi xuống trong tay Dạ.
"Anh thích cô cái gì? Nếu chỉ là vì thân thể của cô, tôi tìm mấy cái sạch sẽ lại xinh đẹp trở về cho anh, anh thả cô được chứ?" Rốt cục anh nhịn không được mở miệng hỏi.
Bắc Minh Dạ quét mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt lại rơi vào trên người người ở trên giường, ngón tay dài mang theo xì gà hướng bên môi đưa tới, Bắc Minh Tuân cách đó không xa bỗng nhiên có vài phần buồn bực nói: "Đừng hút, nơi này là phòng bệnh, cô đã suy yếu thành như vậy, anh hút thuốc có hại với cô!"
Bắc Minh Dạ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt anh ta đang lo âu phiền chán, bỗng nhiên môi mỏng cong lên, cười đến tùy ý: "Cậu sẽ không thích thượng con tiểu bạch thỏ này chứ?"
"Nói hưu nói vượn cái gì?" Đừng nói loại nữ hài tử này từ trước đến nay không hợp khẩu vị của anh, cho dù thật sự có thể khiến cho anh vui sướиɠ cô là nữ nhân Bắc Minh Dạ, anh cũng không có khả năng thật sự muốn cô đi.
Cái gì chờ sau khi anh chơi đùa chán, không phải là nói đùa sao? Quả thật cái gì? Anh ta chỉ là có chút không đành lòng...
" Nhị thiếu gia tập đoàn Đế Quốc cư nhiên còn có thời điểm không đành lòng." Bắc Minh Dạ kéo ý cười khinh miệt khóe môi, xì gà trong tay không lấy ra, sương khói trên cơ bản không có, anh cười đến khinh thường: "Đồng tình của cậu có thể lại nhiều chút, nếu cậu muốn xuống mồ một sớm một chút đi làm bạn với bọn họ mà nói."
Bọn họ!
Bắc Minh Tuân biết anh chỉ người nào, hô hấp không hiểu ngưng đọng, quay đầu lại nhìn Danh Khả một cái, cúi đầu không nói.
Bắc Minh Dạ rất ít nói đến cái đề tài này, nếu nói lên, nhất định là trong lòng thật sự mất hứng rồi.
Anh ta không muốn trêu chọc anh mất hứng, cho tới bây giờ cũng không muốn.
"Anh hai..." Anh ta gọi khẽ, nhưng dưới ánh mắt lạnh giá đối phương nhanh chóng đem tất cả lời nói nuốt trở lại trong bụng.
"Cô là nữ nhân tôi tiêu tiền mua về, cậu muốn nói chuyện yêu đương cùng cô tôi không ngăn trở, tôi muốn chưa bao giờ là tình cảm, nhưng mà thời điểm tôi còn muốn cô, cậu tốt nhất đừng đυ.ng chạm cô, cậu có biết, tôi đối đãi người phản bội cũng không nương tay." Thanh âm lạnh giá Bắc Minh Dạ truyền đến, làm cho Bắc Minh Tuân dừng không được run rẩy một trận.
Anh ta không sợ anh xuất thủ đối phó chính mình, nhưng nếu anh thật sự cùng Danh Khả làm cái chuyện thật có lỗi với anh, kết cục Danh Khả tuyệt đối không thể dùng hai chữ "Thê thảm" này để hình dung.
"Ở trong phòng làm việc nói chỉ là nói đùa, tôi chưa bao giờ thiếu nữ nhân, còn không đến mức sẽ cảm thấy hứng thú với nữ nhân của anh." Bắc Minh Tuân thở ra một hơi, đi đến cạnh anh, đoạt lấy điếu xì gà từ giữa ngón tay của anh, lấy đầu ngón tay dụi tắt vứt tại trong thùng rác mới nói: "Thời gian đã không còn sớm, tôi đi về trước."
Bắc Minh Dạ không có đáp lại, khi anh không đáp ứng chính là lặng im.
Bắc Minh Tuân đi ra phòng bệnh, vẫn lại là nhịn không được quay đầu nhìn Danh Khả vẫn mê man ở trên giường như cũ, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên mặt Bắc Minh Dạ, nhẹ giọng nói: "Bất quá là cái tiểu nha đầu không hiểu chuyện, thủ đoạn cũng đừng quá tàn bạo, không tất yếu phải hay không?"
Dự kiến không chiếm được đáp lại của anh, anh kéo cửa phòng bệnh lại, ở ngoài cửa dừng chân khoảng khắc, mới bước đi rời khỏi.
Về phần bên trong phòng bệnh, Bắc Minh Dạ tựa lưng vào ghế ngồi nhìn người mê man, đôi mắt đen bóng chậm rãi trầm xuống.
Muốn dùng thủ pháp kịch liệt như vậy phản kháng anh, nữ nhân này lá gan có phải quá lớn chút hay không?
Tìm cái chết này, trở lại một lần cũng thật sự đáng ghét, anh có phải nên cho cô một chút cảnh cáo hay không, để cho cô biết, dựa vào năng lực của cô đời này đều khó có khả năng tránh thoát giam cầm của anh?
Ngón tay dài rơi vào ghế dựa theo thói quen gõ nhẹ, lấy báo chí an tĩnh xem.
Sau nửa giờ, anh giữ nút chuông.
Y tá tiến vào, Bắc Minh Dạ vẫn đang nhìn báo chí như cũ, không nói lời nào, cũng không để ý đến cô.
Cô nương kia cũng không dám làm ra âm thanh quá lớn, giống như sợ ảnh hưởng anh, chỉ là thời điểm thay thuốc cho người bệnh vẫn lại là nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ quay đầu nhìn anh một cái.
Người đàn ông này quả thực chính là người đàn ông có bộ dáng đẹp trai xuất sắc nhất đời này cô gặp qua, cũng là khí tức mê người nhất, cô thực hâm mộ nữ hài hôn mê ở trên giường a.
Mặc dù người đàn ông vẫn không có biểu hiện gì quá thương tiếc, nhưng thủy chung là chiếu cố gần giường cô, anh nhìn không chút để ý, nhưng mà thời gian đổi nước thuốc chưa bao giờ bỏ qua.
Có thể được anh chiếu cố như vậy, không biết nữ hài này là đã tu luyện phúc khí mấy đời....
" Nước thuốc rơi rớt một giọt, cái bệnh viện này trong vòng 3 ngày nhất định sẽ đóng cửa." Bắc Minh Dạ cũng không ngẩng đầu, thanh âm lại lãnh làm người khác không dám nghi ngờ.