Danh Khả bị mùi rượu hun đến khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu phiếm hồng, ở ánh đèn chiếu rọi xuống, nhuộm ra một tầng sáng bóng thật mỏng, trong nháy mắt như vậy, cả người cô giống như là bịt kín một tầng đám sương, làm cho người ta hoàn toàn không thấy rõ.
May là Bắc Minh Dạ nhìn quen vô số mỹ nữ không thừa nhận cũng không được, cô bé này rất đẹp, rất sạch sẽ, sạch như vậy, đối bất kỳ một cái người đàn ông nào đều có một cổ lực hấp dẫn trí mạng.
"Anh... Thật sẽ giúp tôi sao? " mùi rượu dâng trào hun Danh Khả đến mê muội, cô cố hết sức bò dậy, ngửa đầu nhìn, giống như nhìn vị thần không gì không làm được.
Anh híp mắt lại, không biết tại sao, anh lại mất hứng.
"Tôi chỉ muốn xác định. " cô vội vã giải thích.
"Tôi đã nói, nhất định sẽ làm được. " tròng mắt anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay của cô, hừ lạnh: "Hầu hạ."
Lời của anh, cô tin tưởng, tin tưởng vô điều kiện.
Anh đứng ở nơi đó, tựa như một tòa núi lớn đứng sửng ở trước mặt cô, cô sẽ không hoài nghi anh, cô không dám.
Nhưng là, hầu hạ, cô... Không biết...
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật của anh, rõ ràng thấy một tia không vui từ đáy mắt anh, cô sợ hết hồn, tay nhỏ bé không tự chủ níu chặt vạt áo.
Cô, thật phải hầu hạ anh sao?
Rốt cuộc, thân thể mảnh khảnh khẽ run rẩy, cô chậm chạp từ trên giường bò dậy, nửa quỳ đi tới trước gót chân anh, một đôi tay run rẩy bò lên cổ áo của anh, từ từ mở ra nút cài thứ nhất.
Trong đầu tất cả đều là Hứa Thiệu Dương cùng Thích Đình Đình cùng phản bội cô, bọn họ ôm hôn, bọn họ khinh thường cô cùng vũ nhục cô, còn có Thích Đình Đình thiếu chút nữa đem cô đánh cho ngất đi...
Đầu ngón tay bỗng như nhiều them vài phần sức lực, đôi mắt cũng ảm đạm đi.
Cô muốn báo thù, cô muốn cho đôi cẩu nam nữ kia trả giá gấp mười lần!
Một dãy nút cài Áo sơ mi mở ra, nhưng là đến bụng anh, đến dây lưng quần anh cô lại chần chờ, động tác trong nháy mắt dừng lại.
Cô thật phải tiếp tục sao? Nếu như tiếp tục, thanh bạch trong hai mươi năm sẽ hoàn toàn mất đi...
"Đừng cố gắng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi. " âm thanh không vui của Bắc Minh Dạ từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Danh Khả giật mình, ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của, tâm, bỗng nhiên lập tức luống cuống.
Người đàn ông mạnh mẻ như thế, anh muốn gϊếŧ chết cô căn bản là là chuyện dễ dàng, cô bỗng nhiên rất sợ, sợ anh sẽ trực tiếp ở trên giường gϊếŧ chết chính mình.
Hơn nữa, từ trên người anh, tất cả đều là hàn khí lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy, chọc tới người người đàn ông này, có thể làm cho cô ó bước vào chỗ vạn kiếp bất phục hay không?
Sức chịu đựng của anh sắp hết, bỗng nhiên nghiêng thân nhích tới gần, chỉ một chút, hơi thở đàn ông nồng đậm phả đến, Danh Khả bị làm cho sợ đến trái tim cũng co rút lại, thiếu chút nữa ngất đi.
"Tôi không... Tôi không làm nữa! " phút chốc cô buông thắt lưng của anh ra, xoay người muốn né ra.
Cô không cần làm, giao dịch này cô không cần, người người đàn ông này thật đáng sợ, không phải là người cô có thể trêu chọc, cô thật... Rất sợ anh.
Bỗng nhiên cổ tay căng thẳng, chẳng qua là đảo mắt một cái, người đã bị anh kéo về đến trên giường.
THân thể nậng nề của Bắc Minh Dạ tiện đà đè lên, hơi thở cực nóng, âm thanh của anh, cùng hơi thở của anh hoàn toàn ngược lại, là lạnh tuyệt: "Hiện tại mới lùi bước, đã muộn!"
...
Cô không biết chuyện này bắt đầu thế nào, trong cả quá trình, đầu dưa chuột vẫn luôn chóng mặt, là men rượu hay là trùng kích, hay là hơi thở bá đạo trên người anh hun đến cô không thể suy nghĩ?
Cô cũng chỉ là một cô bé an phận, mỗi ngày trải qua cuộc sống bình thường nhất, tại sao bỗng nhiên phải liên lụy đến loại chuyện mạc danh kỳ diệu này?
Thù, cô không muốn báo, cô sợ người người đàn ông trước mắt này, cô tình nguyện không báo thù, cũng không cần cùng anh có quá nhiều dây dưa.
Người người đàn ông này, không phải là người cô có thể trêu chọc đấy!
"Tôi không cần, buông ra... " hai tay thành quyền đấm vào trên ngực của anh, khi bàn tay nóng hổi cuẩ anh từ từ đi xuống, cô gần như là đã tiêu hao hết sức lực, dùng sức xô đẩy.
Bắc Minh Dạ có chút không nhịn được, bỗng nhiên dùng một tay đem cô giữu chặt đôi tay làm loạn của cô lêи đỉиɦ đầu, đôi mắt u ám rũ xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, không vui nói: "Là chê tôi quá ôn nhu sao?"
"Không... Không phải, tiên sinh, tôi... Tôi không làm, thả tôi... Thả tôi đi, để... A! Tôi thật không muốn làm!"
"Lời giống vậy tôi không muốn nói lần thứ hai."
Khi anh nhìn soi mói, cô run rẩy, kinh hoảng, cô làm cho người đàn ông tăng thêm một phần nổi điên.
Anh nở nụ cười đẹp mắt đến mức làm cho vạn vật trong đất trời nhạt màu, âm thanh của anh, xa xôi giống như đến từ chân trời, khiến cô không tự chủ mê say mất hồn: "Chính là một tỷ, cuối cùng mua được em."
Ngón tay hon dài xẹt qua trên người cô, hơn cho cô cuồng loạn run rẩy, nụ cười nhợt nhạt tản đi, anh khàn khàn nói: "Sau này, làm người phụ nữ của tôi."
Mấy năm này trừ kiếm tiền, bảnh trướng thế lực, đối với bất kỳ ai bất cứ chuyện gì anh cũng không có nổi nửa điểm hứng thú, nhưng tối nay, lại bởi vì cái cô nhóc này mà mỉm cười, cười thật lòng, cũng là cười vui vẻ.
Bởi vì, cả đời này anh không hề bắt buộc ai.
Anh mạnh hơn bất cứ kẻ nào, chuyện này ngay cả mình cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại có một phân mong đợi khó nói lên lời.
Âm thanh trầm thấp vang lên, vừa là cực nóng, cũng là lạnh như băng: "Không ai có thể ở trước mặt ta lật lọng, em nói, là phải làm!"
Nói... Là phải làm, là chính cô chọc tới anh, làm, có phải sau này có thể để cô rời đi hay không? Chẳng qua là bắt đầu từ hôm nay, không còn khờ dại nữa...
"Ô... " một giây kia anh đè lên, cô không nhịn được bi thương mà kêu một tiếng, một trận đau nhức đánh tới, tầm mắt lập tức lâm vào một mảnh mờ mờ...
... Cô nhóc này, chết tiệt, lại ngất đi!
Tên đã lắp vào cung, cô lại nằm ngây đơ! Anh nên tiếp tục, hay là một cước đem cô đạp xuống?
Bắc Minh Dạ ở Đông Lăng không gì không làm được, giờ khắc này, lại lâm vào trong rối rắm...