Lạc Dịch Bắc xuất hiện, làm cho Thương Nhuệ rất ảo não.
Nhà họ Lạc không chỉ có quy mô ở thành phố C, mà còn có sức ảnh hưởng toàn Châu Á, e sợ đến không có mấy người dám trêu vào.
Quyền thế nhà họ Thương cũng rất lớn, trong gia tộc có mấy người đứng đầu thành phố, nhưng không giống với phạm vi thế lực của nhà họ Lạc.
Kỳ thực đều không phải kẻ tầm thường, thế nhưng, toàn bộ thành phố C, hẳn là không có mấy người dám gây thù hằn với nhà họ Lạc.
Lúc đầu Thương Nhuệ cảm thấy, Phương Trì Hạ cùng lắm là một nhân viên trong công ty, không nghĩ tới cô lại là người của Lạc Dịch Bắc.
Thương Nhuệ cứng ngắc đứng tại chỗ, thầm nghĩ nên giảng hòa làm sao.
Lạc Dịch Bắc còn đang chỉa nòng súng vào anh ta, thế nhưng ánh mắt lại không nhìn về hướng anh ta, mà là nhìn Phương Trì Hạ.
"Tên đó vừa mới đυ.ng vào chỗ nào?" Giọng của anh vốn khá lạnh, lúc này càng mang theo một luồng ý lạnh thấu xương, làm cho sống lưng Thương Nhuệ đều chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Anh dường như không có ý bỏ qua, cho dù biết rõ Phương Trì Hạ cũng không bị thiệt thòi bao nhiêu, nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, anh chính là nuốt không trôi một bụng tức giận.
Trong lòng Thương Nhuệ càng nén giận hơn.
Người tinh mắt đều nhìn ra được, người chịu thiệt rõ ràng là anh!
Nhưng hướng nòng súng của Lạc Dịch Bắc còn chưa dời đi, anh biết rõ lời này mình cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra được.
Ánh mắt không chút biến sắc nhìn về phía Phương Trì Hạ, anh chỉ có thể âm thầm chờ mong cô có thể dễ nói chuyện một chút.
Phương Trì Hạ đang im lặng suy nghĩ nên giải quyết việc này như thế nào.
Lạc Dịch Bắc là loại chọc tới ai cũng không sợ, Phương Trì Hạ biết, nếu như cô tìm từ không thoả đáng, đến lúc đó chuyện gây chết người là rất có khả năng xảy ra.
Cô rất tức giận hành vi của Thương Nhuệ, thế nhưng, đưa người vào chỗ chết, đúng là không cần thiết.
Hơn nữa, với bối cảnh chính trị của nhà họ Thương, nếu thật sự làm căng, đối với nhà họ Lạc cũng không hẳn là chuyện tốt.
Phương Trì Hạ cân nhắc một hồi, đè tay lên tay Lạc Dịch Bắc, cất bàn tay đang cầm súng chỉ vào đối phương của anh đi.
"Em không sao, còn anh ta có thể sẽ khá là có sao." Nghĩ đến cái đạp vừa rồi của mình, ánh mắt cô theo bản năng liếc mắt nhìn chỗ đủng quần của Thương Nhuệ.
ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lạc Dịch Bắc còn dừng lại trên mặt Thương Nhuệ, dường như không có ý buông tha.
Lần thứ hai muốn vung súng trong tay lên, cơ thể Phương Trì Hạ bỗng nhiên mềm mại co quắp ngã xuống đất.
Cô uống quá nhiều rượu rồi, tay chân đều mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững.
Lạc Dịch Bắc mắt lạnh nhìn bộ dáng này của cô, xanh mặt nâng cô dậy, khom người bế cô lên.
đầu Phương Trì Hạ rất choáng váng, tùy ý anh ôm cô như vậy, hai tay rất tự nhiên ôm lấy cổ anh.
Vùi đầu ở trong ngực anh, cô uể oải nhắm hai mắt lại.
Lạc Dịch Bắc mặt lạnh nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngửi hô hấp nặng nề say mùi rượu của cô, cũng không ôm cô rời đi, mà là từng bước từng bước đi về phía Thương Nhuệ.
Dừng lại trước mặt anh ta, ánh mắt hai người đàn ông đối đầu nhau, anh từng chữ từng chữ cảnh cáo, "Chuyện làm ăn có thể không làm, nhưng tôi nói cho anh biết, nếu như động tới cô ấy, tôi sẽ làm cho nhà họ Thương mấy đời cũng không thể bước chân vào thành phố C!"
Một câu nói rất lạnh lẽo, như gió lạnh trong hầm băng truyền đến, lạnh đến thấu xương.
Trong đầu Thương Nhuệ như có thứ gì ùng ùng nổ tung, cả người hoàn toàn cứng lại.
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, ôm Phương Trì Hạ không quay đầu lại đi về phía xe của mình.
Một đường lên xe này, Phương Trì Hạ vẫn hỗn loạn ngủ, rất an phận.
Nhưng ai biết lúc sắp về đến nhà, cô đang nhắm mắt bỗng nhiên mở phắt ra, ánh mắt quét qua người anh ở bên cạnh, bỗng nhiên nhảy vọt lên.