Tửu lượng của Phương Trì Hạ không tính là kém, thế nhưng cũng không chịu được, uống mấy ly, đã bắt đầu say đầu.
Thừa lúc vẫn còn lý trí, nhân lúc vào phòng rửa tay, cô gọi điện thoại cho Lạc Dịch Bắc.
Đây là cô tạo đường lui cho mình, chuyện tối nay, cô vì Dung Hi mà tranh thủ một lần, nếu như thuận lợi, vậy thì quá tốt.
Còn nếu như không kiên trì được, cô liền cầu cứu Lạc Dịch Bắc.
Chỉ cần có Lạc Dịch Bắc ở đây, cô liền cảm thấy, bất kể chuyện lớn như nào cũng không có vấn đề gì.
Phương Trì Hạ sắp xếp đường lui ổn thỏa rồi mới yên tâm, bố cục khá là cẩn thận.
Lúc ở trong phòng rửa tay gọi điện thoại cho Lạc Dịch Bắc, giọng cũng đã có mấy phần say rồi, "Lạc Dịch Bắc..."
Giọng cô vốn khá là mềm mại, lúc này nghe vào càng yểu điệu, êm tai như thấm mật.
Lạc Dịch Bắc ngớ ngẩn, lúc đầu còn kỳ quái hôm nay có phải cô có chỗ nào không ổn hay không mà lại gọi anh bằng cái giọng khác lạ đến như thế, khiến xương người ta muốn mềm nhũn như thế.
Nhưng vừa nghe được men say trong giọng cô, một giây sau anh lập tức giận dữ, "Đang ở đâu? Cả buổi tối không chịu về nhà chơi bời cái gì ở bên ngoài?"
"Em đang ở Hilton, anh tới đây đi!" Phương Trì Hạ đơn giản nói với anh một câu rồi ngắt máy, mở vòi nước rửa mặt.
Cô muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, tay vốc nước vỗ vỗ lên mặt, thế nhưng dường như không mang lại hiệu quả gì.
Lạc Dịch Bắc nghe tiếng tút tút ngắt máy điện thoại, cũng không biết tức giận từ đâu tới, lúc này bạo phát lợi hại.
Tô Nhiễm còn đang ở bên cạnh anh, lúc này hai người cũng vừa vặn dùng cơm, thấy sắc mặt anh không ổn, thăm dò hỏi, "Sao vậy?"
"Không có chuyện gì, anh có chút chuyện phải về trước, lát nữa em về một mình." Lạc Dịch Bắc ném lại một câu, lấy áo khoác, không quay đầu lại đi ra ngoài nhà hàng.
Bước chân anh rất nhanh, dường như còn rất tức giận, cảm giác kia giống như muốn đi gϊếŧ người, cũng không thèm quay đầu lại nhìn cô.
Trong đầu anh lúc này toàn là những lời vừa nãy của Phương Trì Hạ, nhất là cái giọng mềm nhũn chết người kia.
Lạc Dịch Bắc càng nghĩ càng buồn bực, con bé chết tiệt kia biến bản thân mình thành dạng gì vậy chứ?
Tô Nhiễm cứng ngắc ngồi trên ghế, không chút biến sắc nhìn theo anh rời đi, lòng chìm vào đáy vực.
Anh sốt ruột rời đi như thế, là bởi vì Phương Trì Hạ sao?
Cô quen Lạc Dịch Bắc từ lúc còn rất rất nhỏ, hình như là lúc cô ba tuổi.
Bây giờ cô 20 tuổi, hai người quen biết mười bảy năm.
Mười bảy năm, một quãng thời gian dài đằng đẵng, Lạc Dịch Bắc trong ký ức của cô, dáng vẻ thật giống như mãi mãi không để ý đến chuyện gì, đối với chuyện gì cũng là thái độ lạnh lùng kia.
Sao có thể chỉ vì một người mà tâm trạng dao động lớn như vậy?
Nhưng bây giờ lại bởi vì Phương Trì Hạ mà giống như biến thành người khác...
Tô Nhiễm không chút biến sắc nhìn bóng xe anh biến mất trong màn đêm, trái tim như ngâm trong băng đá, lạnh thấu xương.
Phương Trì Hạ đứng trong phòng rửa tay một hồi lâu, vốn định chờ Lạc Dịch Bắc đến, kết quả Thương Nhuệ không biết làm sao bỗng nhiên lại đây.
"Có khỏe không?" Anh ta kỳ thực cũng khá tốt, tuy vô lại, nhưng ít nhất không thô tục dùng đến thủ đoạn bỏ thuốc hèn hạ kia.
Kỳ thực đầu Phương Trì Hạ đã rất choáng váng, chân cũng có chút đứng không vững, thế nhưng, sợ sau khi mình hôn mê sẽ phạm sai lầm nên cô vẫn gắng gượng giữ tỉnh táo, để cho dáng vẻ mình xem như không có chuyện gì.
"Tôi không sao, tôi muốn ra ngoài hóng gió một chút, lát nữa quay lại." Sống lưng thẳng tắp, muốn tìm cớ rời đi, cổ tay bất ngờ bị Thương Nhuệ kéo lại.