Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 353: Một đôi thanh mai trúc mã

Cô rời đi rất nhanh, sắc mặt mới đầu có chút mất tự nhiên nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Cô như vậy khiến Tô Nhiễm hoài nghi phán đoán của mình sai.

Khi Phương Trì Hạ trở lại phòng họp, hội nghị mới bắt đầu.

Đem tài liệu cho Lạc Dịch Bắc, khi tay hắn đưa tới, Phương Trì Hạ nhịn không được nhìn trên tay anh.

Trên ngón tay cua Lạc Dịch Bắc trụi lủi không có gì.

Đại khái là phối hợp với cô, không muốn để chuyện hai người ẩn hôn bị mọi người biết, nhẫn cưới của hai người anh không không có mang, cũng không có nhẫn khác.

Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm tay anh một lúc mới dời ánh mắt đi nơi khác.

ÁNh mắt cô di chuyển rất nhanh cảm giác như là chán ghét vậy.

Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, nhăn mày lại.

Lúc sáng vẫn khá tốt, bây giờ là sao đó

Phương Trì Hạ cũng không nói gì, an tĩnh ngồi xuống, như không có việc gì mở Laptop làm việc.

Cuộc họp buổi sáng bởi vì rất nhiều việc, nên diễn ra trong vòng hai giờ.

Phương Trì Ha từ đầu đến cuối buổi họp đều cúi đầu, đầu ngón tay gõ gõ bàn phím, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu một chút.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Lạc Dịch Bắc đi ra ngoài trước.

Hắn đứng lại ở của chờ cô một lát.

Nhưng mà, khi Phương Trì Hạ đi ra, cũng không đi với anh mà ôm tài liệu đi trước.

Lạc Dịch Bắc lạnh mặt bình tĩnh trở lại văn phòng, khi đi qua bàn làm việc của cô thì dừng lại vài giây.

“Có việc gì sao?” Phương Trì Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt hỏi.

Thần sắc cô rất nhạt, cũng không hỏi anh tại sao tối qua một đêm không về, lại khôi phục thái độ không quan tâm, không đau khổ.

Cảm giác kia khiến cho Lạc Dịch Bắc thấy sáng sớm hôm qua nói hùa với cô như là ảo giác.

Ánh mắt của hắn nặng nề nhìn cô, sắc như dao.

Nhìn chằm chằm cô một lúc lâu hắn cũng không nói gì, trực tiếp đi vào văn phòng.

Khi trở lại văn phòng, Tô Nhiễm vẫn đang ngồi trước bàn làm việc của anh.

“Về rồi!” Điềm nhiên như không có việc gì gọi anh, để quyển tạp chí về lại chỗ cũ, đem ghế làm việc trả lại cho hắn,

Ngăn kéo còn mở ra, hộp nhẫn vẫn lặng lặng nằm ở bên trong, tất cả giống chưa từng động qua.

Lạc Dịch Bắc đem hộp nhẫn nhét vào bên trong, khóa ngăn kéo lại.

“Anh dẫn em đi gặp ba mẹ anh!” Đứng lên, hắn dẫn cô đi ra ngoài.

Tô gia và LẠc gia là quan hệ thế giao, Lạc Dịch Bắc từ nhỏ đã biết Tô Nhiễm, nhưng chưa từng nói tới thanh mai trúc mã.

Vì Lạc Dịch Bắc nghĩ rằng, hai đứa nhỏ phải cùng nhau lớn lên, thân mật như người nhà mới gọi là thanh mai trúc mã.

Anh và Tô Nhiễm không tính.

Anh và Tô Nhiễm chỉ vì quan hệ hai nhà gần gũi nên mới biết nhau.

Còn có nguyên nhân là khi còn bé Tô Nhiễm từng bởi vì anh mà bị thương cho nên Lạc Dịch Bắc chiếu cố cô hơn một ít.

Lạc Dịch Bắc cùng Tô Nhiễm rời đi, thật lâu cũng không trở lại.

Giữa trưa ngày Tô Nhiễm về nước, Lạc Dịch Bắc mở một buổi tiệc gia đình.

Tan tầm chuẩn bị cùng vợ chồng Lạc Hi Thần rời công ty ánh mắt nhịn không được lại nhìn về phía Phương Trì Hạ.

Phương Trì Hạ hôm nay không mang cơm, liền một mình ngồi trên bàn làm việc ăn mì tôm.

Chi phí của các nhà hàng cạnh Dung Hi rất là cao, nêu như cô không mang cơm đi đều tùy tiện ăn mì tôm.

Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, vừa định nói cái gì đó, Sa Chức Tĩnh thình lình nói.