Cô rất rung động, dù cho lúc ngồi xổm người xuống, lưng cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Tầm mắt Lạc Dịch Bắc hơi hơi nghiêng đi, bất động thanh sắc nhìn bên này, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì.
Phương Trì Hạ nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn đυ.ng vào anh.
Lẳng lặng nhìn nhìn anh, nghĩ đến Mạc Lạc vừa rồi, thân thể cô cứng ngắc, tay tựa hồ còn hơi hơi run một chút.
Ánh mắt cơ hồ rất khẩn trương, đôi mắt không chớp nhìn anh, an tĩnh chờ anh trả lời.
Trong nội tâm cô mang một chút chờ mong Lạc Dịch Bắc sẽ cự tuyệt đề nghị của Mạc Lạc, loại cách chơi ở xã hội thượng lưu này có lẽ rất hay gặp, thế nhưng, cô không chịu nhận.
Cô là người sống sờ sờ, không phải là nước cờ thua, dựa vào cái gì tùy ý anh coi cô giống như là tiền đặt cược để lên bàn đánh bạc chứ?
Nghĩ đến đây, tâm Phương Trì Hạ đều băng lãnh.
Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lập tức dời.
"Tôi không có ý kiến”. Lực chú ý một lần nữa nhập ván bài, thần sắc anh vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến phảng phất như tất cả xung quanh đều không gợi nổi hứng thú của anh.
Phương Trì Hạ bất khả tư nghị nhìn anh, đôi mắt khϊếp sợ đến bỗng nhiên co lại, năm ngón tay nắm chặt.
Trên tay cô còn cầm miếng kính vừa đập bể, năm ngón tay vừa co lại, mảnh vỡ thật nhỏ đâm vào làn da mịn màng của cô, tơ máu cũng tinh tế dày đặc thấm ra.
Cô phảng phất như không biết đau, tay vô cùng tinh tế nhỏ yếu hung hăng siết chặt, khớp xương cũng bị bóp nổi lên một tầng màu trắng.
Nội tâm có thứ gì, bịch một chút, vỡ từ chỗ cao cao, tan nát thành mảnh nhỏ...
Phí Tư Nặc bất động thanh sắc nhìn cô, khuỷu tay chống ở trên ghế dựa, bộ dáng biếng nhác như cũ, chỉ là, trong ánh mắt nhiều mấy phần sâu thẳm hơn so với bình thường.
Anh ta nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, tầm mắt chuyển hướng tới Mạc Lạc, môi mỏng nhẹ cong cong, nhàn nhạt phun ra một câu, "Lần đánh cuộc này, tôi muốn chơi đơn độc với Lạc thiếu, như thế nào?".
Rõ ràng Mạc Lạc không nghĩ tới anh sẽ đưa ra lời này, nhất thời sững sờ.
Vừa rồi anh ta đề nghị, vốn đánh chủ ý lên Phương Trì Hạ, Phí Tư Nặc lại đột nhiên yêu cầu như vậy, không ở trong dự liệu của anh ta.
Phí Tư Nặc là người của gia tộc Chris, gia tộc cự phách nhất nước R, Mạc Lạc sao có thể không nể mặt anh.
Chẳng quản nội tâm rất không tình nguyện, cuối cùng vẫn bán nhân tình này bán cho anh ta.
"Được, cậu chơi đơn độc với Lạc thiếu, chơi thật vui, tôi đi bên cạnh dạo". Ôm bạn gái của mình, Mạc Lạc đứng lên liền đi ra ngoài phòng.
Ván bài, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại hai người Phí Tư Nặc và Lạc Dịch Bắc.
Khóe mắt Phí Tư Nặc lần nữa liếc qua Phương Trì Hạ một vòng, buông tay ý bảo nhân viên phục vụ có thể bắt đầu.
Phương Trì Hạ đứng cách chỗ hai người vài mét có hơn, từ đầu tới cuối bất động thanh sắc nhìn một màn ở đây, trên người như là bị người rơi vào một thùng băng, lạnh lẻo thấu xương.
Đi theo Phí Tư Nặc lên thuyền là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn cũng giống như người có thân phận vô cùng cao quý.
Thế nhưng, bất động với Phương Trì Hạ, loại chuyện này người phương Tây rất cởi mở, ván bài lần này, cô ta không để ý chút nào.
Ván bài bắt đầu, ánh mắt cô thậm chí còn thỉnh thoảng nhìn sang hướng Lạc Dịch Bắc, cảm giác kia, tựa hồ còn rất chờ mong mình có thể đi theo anh.
Toàn thân Phương Trì Hạ cứng ngắc, thần kinh dây cung, lúc nào cũng căng thẳng, nhìn lần lượt từng lá bài được phát ra, tâm chìm dưới đáy cốc.
Cô có quyền lợi can thiệp vào việc của Lạc Dịch Bắc, thế nhưng, vì cái gì loại này ván bài muốn quán một cái đằng trước co?