Khóe mắt dư quang Tô Thụy liếc chéo thấy phản ứng của anh, thực tùy ý mà nhìn thoáng qua theo tầm mắt anh, thoáng nhìn chỉ thấy một mình Phương Trì Hạ, tất cả động tác liền lập tức cứng lại.
Vì sao chỉ có một mình cô ta tới?
Tô Thụy chủ động yêu cầu đến đây, là vì Lạc Dịch Bắc mà đến.
Vào nhà hang xong, liền cuống cuồng lo lắng mình có chỗ nào chưa ổn, chỗ nào chưa tốt, tất cả cũng đều vì Lạc Dịch Bắc.
Nhưng bây giờ Lạc Dịch Bắc không tới thì thôi đi, vì sao còn cố tình là người mà cô không muốn nhìn đến kia?
Vừa nghĩ đến quan hệ của Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc, ánh mắt Tô Thụy liền như viên đạn.
Thật ra trước khi đi vào đây Phương Trì Hạ cũng hoàn toàn không biết người mình sẽ gặp là ai, nếu biết là Tô Thụy, cô chắc chắn cũng sẽ không tới.
ánh mắt Tô Thụy nhìn cô giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gϊếŧ cô, không phải là muốn gây sự với cô đó chứ?
Càng làm cho Phương Trì Hạ bất ngờ chính là, Phí Tư Nặc cũng ở đây!
đây là cái loại tình huống gì?
Ngơ ngẩn mà nhìn chỗ ngồi hai người, Phương Trì Hạ nhất thời ngây ngốc.
Anh ấy là…… người hoàng tộc?
“Thật trùng hợp!” Từ lúc xuất hiện ở đây tới giờ người vẫn luôn một bộ dạng mọi chuyện không liên quan tới mình - Phí Tư Nặc thấy cô đến mới rốt cuộc có chút tinh thần, ngồi dậy, khóe môi cong lên, anh lên tiếng chào hỏi cô trước.
Phương Trì Hạ cũng đã đi vào đây, tuy Tô Thụy xuất hiện làm cô rất bất ngờ, nhưng vẫn cứng ngắc đi về phía hai người.
Nhìn thấy Tô Thụy, cô liền đoán được lần ký hợp đồng này, chỉ sợ sẽ bị cô làm thất bại.
Có điều, trong từ điển của cô không có hai chữ lùi bước.
đến cũng đã đến rồi, cứ nhắm mắt mà làm đi.
“Chào hai vị, tôi là người đại diện mà Dung Hi phái tới.” Kéo ghế dựa đối diện hai người ra ngồi xuống, Phương Trì Hạ nghiêm nghị đưa hợp đồng trong tay cho hai người, “Tiên sinh Lạc Dịch Bắc để cho tôi tới, bản hợp đồng này không khác gì những bản hợp đồng hàng năm Dung Hi ký với hoàng gia, hai vị xem trước một chút, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ ký ngay ở đây, được chứ?”
Từ lúc Tô Thụy nhìn thấy cô xuất hiện thì cả người uể oải như bóng cao su xì hơi, dựa phịch vào ghế sô pha, chỉ nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.
“Hai vị có ý kiến gì sao?” ánh mắt Phương Trì Hạ lại chuyển về phía Phí Tư Nặc.
Phí Tư Nặc cũng đang nhìn chằm chằm cô, chỉ là ánh mắt anh không đối địch như Tô Thụy, ánh mắt anh nhìn cô thực lơ đãng, thậm chí còn có chút rất hứng thú.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến rất không được tự nhiên, đẩy đẩy tài liệu đến trước mặt anh, cô đề cao âm lượng, “Vị tiên sinh này!”
“Làm sao vậy?” Phí Tư Nặc bị lời nói của cô kéo lại tinh thần, mắt dài sánh nước nhẹ nâng, dáng vẻ có chút mờ mịt.
Phương Trì Hạ hết biết nói sao với anh, lại nói lại một lần, “Tôi mới vừa nói, hai vị có ý kiến gì sao? Nếu không có ý kiến, vậy thì bản hợp đồng này hai vị xem qua, xem xong chúng ta trực tiếp ký có được không?”
Cô cảm thấy Phí Tư Nặc tuy rằng thoạt nhìn có chút xấu xa, có chút không đàng hoàng, có chút quái lạ, nhưng cũng không giống người khó nói chuyện.
Nhưng anh chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó, chỉ chỉ Tô Thụy, mặt không đổi sắc phun ra một câu, “Thật ngại quá, tôi chỉ tiếp khách, quyền quyết định còn phải hỏi vị tiểu thư này.”
Tô Thụy rõ ràng không dự đoán được anh sẽ phun ra một câu như vậy, ánh mắt nhìn anh có chút quái dị.
Tô Thụy rất rõ ràng, trong trường hợp chỉ có một mình cô và Phí Tư Nặc ở đây thì bất cứ loại quyền to gì cũng tuyệt đối là nằm trong tay Phí Tư Nặc.
Bây giờ lại đi nói như vậy, hắn không biết xấu hổ sao?