Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 102: Nghĩ tôi thành ai

“Qua đây!” khóe môi Lạc Dịch Bắc cười, ý bảo qua ngồi ở bên cạnh mình.

Hai người tuy rằng trên giường dưới giường có hôn nhưng chưa từng thân mật như vậy.

Lúc này Phương Trì Hạ không nghĩ đến hai người có quá nhiều thân mật, đi qua ngồi bên cạnh anh.

Lấy món ăn của anh ăn, lâu lâu lại đút cho anh một ít.

Lạc Dịch Bắc cũng không cự tuyêt, cô đưa qua anh liền ăn.

Vì vậy một phần mì ý anh một miếng em một miếng, rất nhanh liền giải quyết xong, Phương Trì Hạ nhìn tư thế đút thức ăn cho anh mới thấy mình cách anh quá gần.

“Tự mình ăn đi.” Cô để nĩa xuống, sắc mặt không được tự nhiên đi ra ngoài.

Lúc Lạc Dịch Bắc xuất hiện lần nữa, Phương Trì Hạ đang ôm Đoàn Đoàn nằm trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong vườn mang theo hương hoa nhàn nhạt, hoa lẳng lặng rơi quanh ấm áp mà yên tĩnh.

Đoàn Đoàn thoải mái nằm ở trong ngực cô, mắt híp lại, bộ dáng cực kì thỏa mãn.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm nó, cực kì khó chịu.

Vài bước đi qua, một tay bắt nó từ trong lòng Phương Trì Hạ không chút thương tiếc ném ra xa.

Phương Trì Hạ như không cảm nhận được, vẫn nhắm mắt như cũ.

Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc đứng nhìn cô.

Phương Trì Hạ ngủ an tĩnh, lông mi cong vυ't như cánh quạt, đôi môi như hoa anh đào xinh đẹp, hít thở đều đều.

Sắc môi cô màu hồng nhạt rất xinh đẹp mê người, khiến ánh mắt Lạc Dịch Bắc tối lại, ma xui quỷ khiến thế nào đi qua chỗ cô.

Nhưng mà còn chưa có hôn lên, mắt Phương Trì Hạ đột nhiên mở to ra.

Sau đó ---

Cánh tay cô liền giơ lên hướng mặt anh.

“Phương Trì Hạ!” Lạc Dịch Bắc lần trước đã ăn một cái tát, lần này có chuẩn bị động tác nhanh nhẹn liền giữ cỗ tay cô lại.

Phương Trì Hạ vốn còn chút buồn ngủ, bị anh hét đến tan tành mây khói, nhìn tay mình xấu hổ rút về.

“Lần này lại coi tôi là ai? Lạc Dịch Bắc vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh như băng.

“Vừa rồi tôi chỉ là phản xạ có điều kiện. Tôi còn chưa cho Đoàn Đoàn tắm rửa, đi trước!” Phương Trì Hạ cẩn thận liếc anh, đứng lên muốn rời khỏi, lại bị Lạc Dịch Bắc lôi trở lại.

“Không phải nên bồi thường phí tổn thương tinh thần sao?” Đẩy cô dựa vào trên ghế dựa, người anh thuận thế mà đè lên, ánh mắt nhìn người cô từ trên xuống dưới, đảo qua ngực cô rồi lại dời lên mặt cô.

Phương Trì Hạ đối với lời kia của anh rất là phỉ nhổ.

Anh mà vì động tác vừa nãy của cô mà tổn thương sao?

Phương Trì Ha không quên lúc hai người ở Hoàng Thành anh vừa xuất hiện mọi người đều sợ tới mới run rẩy.

Đợi đến khi muốn mờ ám với cô anh liền hoảng sợ?

Lạc Dịch Bắc vén áo quần của cô lên ban tay mang theo vết chai vuốt ve trên da thịt cô, dán bên tai cô nói một câu “ Bộ lễ phục màu đen lần trước, có phải em nên thực hiện lời hứa hay không?

Phương Trì Hạ giật mình, thân thể cương cứng, mặt liền ửng đỏ.

Giữa ban ngày, nghĩ cái gì thế?