Phương Trì Hạ cùng An An ra ngoài dạo phố ăn mặc vô cùng giản dị: áo T-shirt mix với quần jean, tuy ăn vận giản dị nhưng trông cô vô cùng năng động tràn đầy sức sống, nhưng thực sự bộ đồ này không hề thích hợp cho việc tham gia một bữa party của một công ty lớn.
Thi Cận Dương liền đưa cô ra ngoài nhưng lại không đưa cô trở về Thi gia, mà anh mang cô đến một cửa hàng chuyên bán trang phục dạ hội.
Anh chọn cho cô một bộ váy dài màu xanh ngọc vô cùng thướt tha, đằng sau để lộ tấm lưng trắng trẻo của cô, đằng trước được thêu hoa văn trang trí vô cùng sang trọng.
Mắt thẩm mĩ của Thi Cận Dương quả không phải dạng tầm thường, thứ được anh ta chọn ra, tất nhiên đều là đồ tốt.
Thân hình của Phương Trì Hạ cũng rất thon thả, ngũ quan của cô cũng rất ưa nhìn, lúc cô mặc bộ váy đó bước ra ngoài, cứ như là trên người cô đang tỏa ra ánh hào quang, mỹ miều vô cùng. Làm cho mắt của những người đứng trước cô cũng bị ánh sáng đó làm lóa đi vài phàn.
Thi Cận Dương điềm tính ngắm cô một lượt, khóe môi cong cong lên.
“ đi thôi!” anh ra lệnh, bước đi trước hướng ra phía cửa của cửa hàng mà đi.
“ Bộ váy này chắc hẳn là rất đắt?” Phương Trì Hạ tum lấy đuôi váy mình đang mặc bước theo sau anh ta. Vừa đi vừa hỏi.
“ cũng thường thôi” Thi Cận Dương lãnh đạm trả lời
“ Anh tặng nó cho tôi ư?” Phương Trì Hạ lại hỏi.
Thi Cận Dương liếc cô một cái, buông ra hai chữ: “mượn thôi”
Phương Trì Hạ xấu hổ không biết làm gì, chỉ biết nhìn anh ta cắn chặt môi dưới, nhưng nhanh chóng thở phào ra như trút được gánh nặng.
Hai người vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì, nếu như anh ta tặng cô thật, thì có phải là rất kì lạ hay không?
Cho mượn cũng tốt, ít nhất cũng làm cho cô không bị áp lực bởi cảm giác nhận không cái gì của người khác.
Bước đến chỗ chiếc xe, Thi Cận Dương mở cửa xe giúp cô, đợi đến khi cô ngồi vào trong xe, anh mới chậm rãi bước đến chỗ vô lăng ổn định chỗ ngồi.
Mặc dù anh ta và Lạc Dịch Bắc là bạn tốt, nhưng tính cách của cả hai lại vô cùng khác biệt, ít nhất thì, Lạc Dich Bắc là loại người mà người thường không thể với tới được.
Thi Cận Dương chạy xe chậm rãi trên đường, đi qua thành phố, cuối cùng dừng chân tại một ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy tọa lạc ở trên một ngọn đồi lớn.
Gia đình họ Thi là gia đình giàu có mới xuất hiệ ở thành phố C, chủ yếu là do nhà họ có mang huyết thống của người Pháp, gia sản của họ không được đặt qua nhiều ở Trung Quốc.
Nhưng sau vài năm họ định cư tại thành phố C này, thì công việc kinh doanh của gia đình bỗng chốc phát triển hùng mạnh hơn, vô cùng thuận lợi.
“Lát nữa nhập tiệc có cần tôi giúp gì không?” Phương Trì Hạ khoác tay Thi Cận Dương tiến vào hội sảnh, nghiêng đầu khẽ hỏi.
“ Ở canh tôi, cô chỉ cần ăn uống vui chơi hết mình là được rồi.” Thi Cận Dương thấp giọng trả lời cô, miệng khẽ cười.
Phương Trì Hạ ngẩn người, ngắm nhìn ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp của anh, khóe môi cong con không giấu được sự vui mừng nói: “ vậy hay quá!”
Thi Cận Dương nhoẻn miệng cười, dắt tay cô tiếp tục tiến vào bên trong, một giọng nói hướng đến chỗ hai người họ: “ Cận Dương, lại đây giúp ba tiếp đón chú Lưu một lát.”
Người đang nói chính là ba của Thi Cận Dương, mọt người đàn ông mang một nửa dòng máu nho nhã của người Pháp.
Thi Cận Dương bỗng ngẩn người ra, quay qua nhìn Phương Trì Hạ, quả thực có chút làm khó anh.
“Anh đi trước đi, tôi đi lấy chút đồ ăn.” Phương Trì Hạ thái độ rất vô tư, rút tay mình ra khỏi tay anh, bước nhanh đến chỗ quầy buffet.
vừa bước đi được vài bước, bỗng nhiên có ai đó đâm sầm vào cô.
Người đó trên tay đang cầm một ly rượu, ban nãy đυ.ng một cái, rượu trong ly của cô ta liền bị đổ hết ra ngoài, bộ lễ phục màu trắng cũng vì thế mà bị ướt một mảng.
“ Cô không có mắt hay sao?” người đó nhìn vào chiếc váy của mình rồi tức giận ngước mặt lên định bụng tiếp tục mắng người, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Phương Trì Hạ, bỗng nhiên cô ta ngây người ra một lúc.
“ Là cô đi đường không để ý đâm vào tôi mới đúng.” Phương Trì Hạ nhìn thấy cô ta, cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.