Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đống lớn đống nhỏ món ăn bày ở trước mặt mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh cùng Phương Trì Hạ dùng cơm, ánh mắt lại trầm xuống.
Anh và Phương Trì Hạ tốt xấu cũng sinh hoạt vài ngày, cũng từng vào nhà hàng Pháp ăn cơm. Trí nhớ Lạc Dịch Bắc tốt hơn người thường 200%, dù cho trên dĩa bày một đống lớn, thế nhưng, anh lại nhớ kỹ thói quen gọi món ăn của cô.
Bình thường Phương Trì Hạ gọi món ăn, liền giống như bây giờ.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm một đống món ăn ở trên đĩa, chân mày nhíu chặt hơn.
"Như thế nào? Không hợp khẩu vị thì tự gọi cái khác" Thi Cận Dương không khách khí với anh, cũng không có mời khách, toàn mặc anh tự sinh tự diệt.
Đồ Phương Trì Hạ gọi đều là đồ con gái thích, mặt khác còn có một ít món điểm tâm ngọt, anh biết rõ tuyệt đối không phải là món Lạc Dịch Bắc thích ăn.
Ai ngờ Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm những thứ kia một lát, vậy mà cầm lấy bộ đồ ăn, ưu nhã bắt đầu ăn.
Thi Cận Dương dừng động tác trên tay một lát, nhìn anh kinh ngạc.
"Chỉ vì để tiết kiệm thời gian." Lạc Dịch Bắc cũng không liếc anh ta một cái, ném cho anh ta một câu, tiếp tục không để ý tự mình ăn.
Một bữa cơm trưa, hai người không tốn bao nhiêu thời gian giải quyết, sau đó về công ty.
"Có muốn đến chỗ tôi ngồi một chút hay không!" Thời điểm tách ra, Thi Cận Dương cười nói.
"Không, bổn thiếu gia không có hứng thú đối với cậu." Lạc Dịch Bắc liếc anh ta một cái, rất lạnh lùng quay người đi.
Vẻ mặt Thi Cận Dương kỳ lạ nhìn anh rời đi, khóe mắt co rút một chút.
Ông đây
lúc nào cần cậu có hứng thú?
Thi Cận Dương sờ sờ cái mũi, vẻ mặt phiền muộn trở lại văn phòng, vốn chuẩn bị trực tiếp tiến vào, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Phương Trì Hạ, lại quay lại.
Phương Trì Hạ đưa lưng về phía anh ta đang một gói mì ăn liền, cô cũng giống như không thích ăn cái này, lông mày nhăn lại, thế nhưng vẫn ăn.
"Vì sao không đi ăn cơm?" Thi Cận Dương thuận miệng hỏi một câu.
Phương Trì Hạ không có khả năng nói cho anh biết, là vì cô sợ gặp Lạc Dịch Bắc, rất tùy ý nói một câu, "Tiết kiệm tiền."
Hai chữ này cô không hề nghĩ ngợi nói ra, có ý nói đùa, ai ngờ Thi Cận Dương lại nghĩ là thật, nghe cô nói như vậy trong lòng liền thấy không thoải mái.
Trầm mặc một hồi lâu, anh ta rất chân thành nói, "Tuy nhà ăn ở Dung Hi thu phí theo quý, thế nhưng vẫn rất tốt, cũng chỉ mấy trăm."
Anh ta nói chưa dứt lời, vừa nói, lúc này Phương Trì Hạ thật sự là bắt đầu đau.
"Một quý mấy trăm?" Đầu kinh ngạc nâng lên, ánh mắt cô có chút không thể tin.
Thi Cận Dương rất muốn hỏi cô một câu, mấy trăm rất quý sao?
Thế nhưng là, nhìn ánh mắt kia của cô, nhất thời phản ứng kịp mình vừa nói cái gì.
Cô còn là sinh viên, mấy trăm đối với cô chỉ sợ cũng là xa xỉ a?
Thi Cận Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm một lát, cứng ngắc nói, "Kỳ thật cũng không phải,vừa rồi tôi quên, có mấy chục ngàn thôi."
Ngừng một lát, lại thêm một câu, "Đúng rồi, nhân viên ở Dung Hi đều có thẻ chi tiêu vặt, lúc dùng cơm không cần trả tiền mặt, trực tiếp quét thẻ là được, đợi tí nữa đến phòng làm việc của tôi lấy."
"Thật sao?"Vẻ mặt
Phương Trì Hạ không thể tin.