Editor: May
Cô nhóc nhìn như động kinh này, thật ra cũng không phải là một người dễ lừa gạt, cũng khó trách Mặc Trần trải qua vạn bụi hoa lại không có chút biện pháp nào với cô ấy.
“Cô ấy không đi tìm cô sao?”
Diệp Nam Sanh chớp mắt to vài cái, vẻ mặt không thể hiểu được, “Cô ấy? Ai a?”
Khuôn mặt đóng băng kia của Sở Ngự Bắc khôi phục sống không còn gì luyến tiếc, biết hỏi nữa, cũng sẽ không có kết quả gì.
Anh lại nhìn lướt qua đứa bé ôm quả bóng lớn, xoay người, sải bước rời đi.
Thẳng đến Sở Ngự Bắc đi xa, Lộ Bảo Bối mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu gia hỏa mặc quần yếm, bước chân ngắn nhỏ đuổi theo qua, “A, Bắc Bắc, chú đừng đi, con còn chưa có giới thiệu mẹ con cho chú quen đâu?”
Nhưng tiểu gia hỏa đi chưa được mấy bước, đã bị Tình Không từ chỗ tối vọt ra kéo trở về, ý tứ mà vỗ hai cái trên mông bé.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần không được đến gần người xa lạ rồi?”
Lộ Bảo Bối che mông nhỏ lại, mặt bánh bao phình phình vừa thẹn lại bực, tức đỏ, “Lộ Lộ, Bắc Bắc không phải người xa lạ, chúng tôi trao đổi tên, chú ấy là bạn tốt của con!”
Quan hệ huyết thống thật sự rất huyền diệu, cho dù hai bên đều không biết gì, vẫn là sẽ hấp dẫn lẫn nhau, Tình Không nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường của tiểu gia hỏa, có chút đau lòng.
Lộ Bảo Bối sùng bái anh hùng,
hình tượng cao lớn giống như núi lớn của Sở Ngự Bắc, vừa lúc phù hợp chờ mong trong cảm nhận của bé.
Hơn nữa quan hệ huyết thống lôi kéo, bé tự nhiên mà liền sinh ra hảo cảm với Sở Ngự Bắc.
Tiểu thân sĩ này cực ít tức giận, lúc một đường ngồi xe về nhà, đều là tức giận.
Đầu nhỏ ghé vào phía trước cửa sổ, tay tiểu thịt không ngừng nắm lông trên người tiểu tướng quân.
Đến Diệp Nam Sanh thần kinh thô cũng cảm thấy bảo bối như vậy thực mới mẻ.