Editor: May
Tình Không đột nhiên lắc đầu, “Không thể nói với anh ấy, anh ấy sẽ không để tôi đi.”
Lý Mục Thành nhìn cô một cái thật sâu, lại chuyển tầm mắt chuyển tới trên người người đàn ông bên trong cửa kính, “Dựa vào sức lực bản thân em, các người không đi được.”
Nói xong, lại chuyển tầm mắt trở về, “Anh ta có năng lực này, trợ giúp các người rời đi.”
Tình Không lần thứ hai lắc đầu, kiên định mắt thẳng tắp mà nhìn anh, “Anh thì sao? Anh có thể giúp tôi không? Tôi có thể trả tiền cho anh, bao nhiêu cũng có thể.”
Sở Ngự Bắc cho cô một tấm thẻ “Cảm giác an toàn” vô hạn, nếu bị anh biết cô dùng như vậy, đại khái sẽ bạo tẩu đi.
Thật ra anh phong tỏa kinh tế của cô là đúng, cho dù Lão Lộ không có bị đuổi gϊếŧ, cô cũng nhất định phải mang Lão Lộ đi.
Hoặc là cho dù không có Lão Lộ, cô cũng phải không thể không đi.
Lý Mục Thành nhạt nhẽo mà câu môi.
Đây là lần đầu tiên anh lộ ra loại biểu tình giống như đang cười này, thật ra rất nhạt, nhưng Tình Không đã cảm thấy thập phần kinh ngạc.
Chỉ thấy anh chậm rãi giơ tay vào túi trước ngực
Tình Không sợ tới mức lùi lại một bước, “Anh muốn làm cái gì?”
……
Lúc này, cùng là bệnh viện quân khu, bên ngoài phòng bệnh quy cách tối cao.
“Ngự Bắc, lần này sao ông ngoại con lại bệnh đến hung như thế chứ? Thiếu chút nữa liền……” Thẩm Chức Vân nói nói, liền lại khóc lên.
Sở Ngự Bắc nhíu mày thật sự chặt, anh không am hiểu nhiều lời nói an ủi, Minh Mị bên cạnh ngược lại mở miệng, “Dì Sở không thể lo lắng, trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm sinh mệnh.”
“Mị Nhi, may mắn có con ở đây, nếu không ta……” Thẩm Chức Vân nói, lại cầm khăn tay lau nước mắt.
Minh Mị vỗ nhẹ sau lưng bà, xem như trấn an.
“Nhưng các người phải ngàn vạn phải nhớ kỹ, lần này ông nội Thẩm là tuyệt đối không thể lại chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa, mọi người ít nhiều liền thuận thuận theo ý tứ lão nhân gia đi.”
Thẩm Chức Vân không ngừng gật đầu, “Chúng ta đều rất tôn trọng lão nhân gia, đâu dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông ấy chứ.”