Editor: May
Mặc kệ là tự nguyện, hay là bị buộc, l*иg sắt kia đều không phải là sở hữu cuối cùng thuộc về cô.
Sở Ngự Bắc đứng dậy, đứng ở phía trước cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống quan sát ngựa xe như nước phía dưới, thu liễm độ cung nổi lên nơi khóe miệng, đè thấp thanh tuyến, nói chuyện hỏi: “Khóc, vì sao?”
Phong tỏa kinh tế của cô, cô không vui, hiện tại buông ra, cô vẫn là không vui, anh chưa từng nói yêu đương, cũng không biết rốt cuộc những người phụ nữ làm từ nước này suy nghĩ cái gì, động một chút liền thích chảy nước mắt.
Tình Không tự nhiên sẽ không nói cho anh biết lời Minh Mị nói với cô, nhưng tuy rằng ngày ở chung không dài, nhưng tính tình của Sở Ngự Bắc, cô ít nhiều vẫn là có chút hiểu được, nói cho anh biết cũng không phải là chuyện gì tốt.
Chuyện mách lẻo như vậy cô còn khinh thường đi làm, huống hồ những câu của Minh Mị cũng có lý, cho dù phá hủy quan hệ của bọn họ, cô vẫn không phải là cháu dâu được chọn trong cảm nhận của lão tổng thống đại nhân.
Khoảng cách giữa cô và Sở Ngự Bắc, trước nay đều không phải bởi vì Minh Mị hoặc là người phụ nữ khác.
Loại khoảng cách thân phận sinh ra đã có sẵn này, cho dù nỗ lực bao nhiêu ngày đi nữa, dù bản thân tốt nhất cũng không thể bổ cứu.
Cô duy nhất có thể làm, chính là theo tâm của mình, làm ngắn lại một chút chênh lệch mà thôi.
“Tôi cao hứng a, phó tổng thống đại nhân có kho vàng, cho tôi nhiều tiền như thế, tôi tự nhiên là cảm động đến rơi nước mắt a.”
Sở Ngự Bắc nhíu mày, mơ hồ cảm thấy chuyện không phải như thế, nhưng cũng không có vạch trần, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Cao hứng là được rồi.”
Ở mấy ngày kế tiếp, Tình Không lục tục lại nhận được một ít đồ vật, ví dụ như một ngôi nhà cảnh biển ở chân núi, ví dụ như chiếc Bentley màu bạc đang ở trước mặt cô bây giờ.
“Tôi còn chưa nhận được bằng lái, anh nhanh như thế liền mua xe cho tôi làm cái gì? Còn có nhà này, tôi không cần.”