Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 1: Dám cả gan bắt cóc nhi tử của ta (1)

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.

Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!

Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây.

Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.

Trong Thiên đại sảnh

Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình.

Cha con ư?

Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng.

Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng.

Lộ Tinh Không nhướng mày:“ Bảo Bối à, trí nhớ của con có vẻ không tốt cho lắm,Mami không phải đã nói với con rồi sao, cha của con vì đi giải cứu dải ngân hà, trước khi sinh con ra ông ấy đã bỏ rơi chúng ta, lên phi thuyền đến hành tinh khác rồi, có lẽ sau này cũng sẽ không trở về nữa đâu.”

Trong khi nói chuyện, cô chậm rãi đưa mình đi đến trước TV.

Hình ảnh nam nhân trưởng thành trầm ổn trước mắt, thần khí sắc sảo điêu luyện, dung mạo xuất chúng hơn so với bốn năm trước càng làm cho người khác thêm phần si mê.

Con người thiên thành vương giả phong hoa kia đang lơ đãng biểu lộ khí phách, phảng phất chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua, liền có thể làm chúng sinh đều vì nó mà khuynh đảo.

Nhớ năm ấy, khuôn mặt hắn lạnh lùng giống như bức băng xuyên ngàn năm, người khác chớ có lại gần – chỉ môt hơi thở, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, Lộ Tinh Không cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.

Nam thần lạnh lùng mà người ta mơ ước……

Năm ấy mọi người đều gọi anh ta với cái tên như vậy.

Lộ Tinh Không cứ thế dán chặt đôi mắt mình vào màn hình TV, như thể nhìn sâu vào trong đáy lòng cô, e rằng chỉ có cô mới biết được rằng khi anh ta không mặc gì thì sẽ có bao nhiêu phần là…….tính-cảm nữa.

Cô giơ tay lên xoa xoa cằm,giật giật cánh môi,không nói lên lời.

Khí chất trêsn con người ông thật là ngày càng ngày làm cho con người ta….thêm si mê, thêm mê mẩn.

Cô gái à, đợi đó đi!

Bốn chữ tự cao tự đại từ chiếc TV truyền đến, đâm thẳng đến sâu thẳm linh hồn của Lộ Tinh Không.

Âm thanh như thế cô đã hồi mộng vô số lần từ trong giấc mơ của mình.

Tim của Lộ Tinh Không bỗng nhiên đập thình thịch, những suy nghĩ trong lòng cô đã bán đứng bản thân cô lúc này.

Em về rồi đây, Sở Ngự Bắc

Giơ tay, đè nhẹ lên trái tim đang loạn nhịp của mình, mặc dù cố mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không thể cất lời.

Một lát quá sau, nàng cong môi, đem phấn đô đô tiểu bao tử ôm vào trong lòng ngực, “Bảo bối, nói cho mami nghe, vì sao con lại cảm thấy chú ấy là cha con?”

Lộ Bảo Bối gục đầu xuống, thú tội với mami nữ vương, “Lộ Lộ, kỳ thật chú ấy chính là Bắc Bắc, con vẫn luôn muốn giới thiệu cho hai người làm quen nhau.”

Sợ rằng Bảo Bối quá nhớ tới cha rồi, Lộ Tinh Không có chút đau xót trong lòng, càng xiết chặt vòng tay ôm Bảo Bối,“ Bảo Bối của mẹ, những người đi đến những hành tinh khác đều có thể mãi mãi sẽ không quay trở về nữa, con có biết không?”

“mami, nếu như cha không trở về, Bắc Bắc có thể làm cha của con không?”

Những người đàn ông trước đây tiếp cận Tinh Không, Lộ Bảo Bối đều sẽ xua đuổi, nó thích làm điều đó như một bản năng của mình.

Cô chẳng lẽ lại không muốn ngay lập tức cho Bảo Bối một gia đình hoàn chỉnh hay sao?

Làm sao mà cô lại không muốn nói cho Lộ Bảo Bối rằng, Bắc Bắc trong miệng nó nói chính là cha nó.

Chỉ là giữa ngàn vạn khúc mắc giữa cô và Sở Ngự Bắc, Không thể nào mà chỉ trong 2 3 câu nói có thể giải quyết rõ ràng được.