Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 - Chương 25: Đàn gảy tai trâu?

Edit: susublue

Tiêu Hà sửng sốt, trừng mắt líu lưỡi nhìn nam tử mặc áo khoác bằng vải lanh. Những người còn lại cũng ngẩn ngơ, có vẻ không ai nghĩ rằng Dạ Nhược Ly quen biết với Tiêu Ảnh của Tiêu gia.

Đột nhiên Tiêu Ảnh dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hà: "Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cái gì?"

"Không... Không có gì!" Tiêu Hà nuốt nước miếng, trong đôi mắt chim ưng thoáng có chút kinh sợ: "Tiêu Ảnh thiếu gia, đột nhiên ta nhớ ra mình còn có chuyện phải làm, xin cáo từ trước."

Tiêu Hà nói xong câu này rồi không làm phiền Tiêu Ảnh nữa mà nhanh chóng xông ra ngoài, bóng dáng cũng nhanh chóng biến mất khỏi ngã tư đường...

Tiêu Ảnh xoa xoa chóp mũi, không hiểu nguyên nhân hỏi: "Chắc tên hắn là Tiêu Hà phải không? Kỳ lạ, hắn nhìn thấy ta lại bỏ chạy làm gì? Hơn nữa ta còn có lòng tốt muốn nghe xem vừa rồi hắn nói cái gì."

Tiêu Ảnh nhăn mày kiếm, ánh mắt có chút nghi ngờ.

Vừa rồi hắn chỉ chú ý đến Dạ Nhược Ly nên không có nghe thấy Tiêu Hà nói cái gì.

"Thôi, mặc kệ hắn." Tiêu Ảnh lắc đầu rồi thu hồi ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú đầy khí thế nở nụ cười: "Nhược Ly, vừa đúng lúc chúng ta gặp lại nhau, ta có chút chuyện muốn nói cho ngươi biết, không phải ngươi đến đây vì muốn tham gia trận chiến lần này sao?"

"Không sai, ta quả thật đến đây vì chuyện này."

"Vậy ta có thể tiến cử ngươi với phụ thân ta, ta đã nói chuyện với ông ấy rồi, lần này ta ra ngoài là vì tìm ngươi, bao gồm cả báo cho ngươi biết về quyết định này, thế nào, Nhược Ly, ngươi có muốn đi tới Tiêu gia không?"

Tiêu gia?

Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, nếu sớm gia nhập Tiêu gia thì cũng có lợi với nàng, nhưng sao Tiêu Ảnh lại tin tưởng nàng như vậy?

Dạ Nhược Ly nhẹ ngẩng đầu, đôi mắt chân thành trong suốt nhìn thẳng vào mắt Dạ Nhược Ly khiến nàng bất giác buột miệng nói ra một chữ: "Được."

"Ha ha, như vậy quá tốt rồi, Nhược Ly, ta đại diện cho Tiêu gia hoan nghênh ngươi, mặt khác..." Tiêu Ảnh vỗ bờ vai Dạ Nhược Ly, khóe miệng nhếch lên một vòng cung: "Lúc đối phó với Hỗn Độn thì ngươi hãy trốn sau lưng Tiêu đại ca, Tiêu đại ca sẽ bảo vệ ngươi an toàn."

"Tiêu đại ca, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi, vì sao lúc trước ngươi lại cứu ta, hơn nữa còn giúp ta?"

Tiêu Ảnh ngây người một chút, trong mắt thoáng có chút đau xót: "Bởi vì bóng lưng của ngươi rất giống muội muội đã chết của ta."

Dạ Nhược Ly nghe vậy thì cũng không nói gì.

"Nàng chết trong tay Hỗn Độn, bởi vậy từ ngày đó ta liền thề phải tiêu diệt Hỗn Độn, báo thù cho nàng, những năm nay ta luôn ở bên ngoài, chỉ có duy nhất lúc này ta mới trở về, mục đích cũng chính là Hỗn Độn."

Tiêu Ảnh nhìn nữ tử trước mặt, giống như nhìn thấy bóng dáng người thân xa cách đã lâu...

"Tiêu đại ca."

Trong lúc nhất thời Dạ Nhược Ly không biết nói gì cho phải.

"Ha ha, chỉ là vài chuyện đã qua, ta cũng không muốn nhớ lại nữa." Tiêu Ảnh che giấu vẻ bi thương trong mắt rồi cười lớn hai tiếng, vỗ vai Dạ Nhược Ly: "Huống chi, ngươi cũng là muội muội ta, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn."

Ánh mắt nam tử sạch sẽ không nhiễm một chút tạp chất nào, trên khuôn mặt tuấn lãng đầy khí khái anh hùng phủ kín vẻ kiên định, cả cuộc đời này hắn sẽ không thay đổi quyết định lúc này...

"Đi thôi, chúng ta đi trả phòng khách điếm ngươi đang ở rồi đến Tiêu gia."

Tiêu Ảnh nhếch khóe môi lên rồi than thở, nếu như muội muội còn ở đây thì cũng lớn cỡ nàng rồi, năm đó nếu không phải hắn không phản đối lời khẩn cầu của Liên Thanh, đồng ý dẫn nàng tới nhìn cuộc chiến với Hỗn Độn thì nàng cũng sẽ không chết.

Mà bởi vì thực lực hắn không đủ nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân ngã xuống trước mặt.

Nhưng mà những chuyện đã từng xảy ra sẽ không tái diễn một lần nữa!

Tiêu Ảnh nắm chặt quả đấm, thầm hạ quyết tâm...

Sân nhà Tiêu gia to lớn lẳng lặng nằm dưới bầu trời đêm, gió đêm thổi qua, lá cây vang lên tiếng sào sạt, giống như tiếng của những đứa trẻ. Tiêu Ảnh và Dạ Nhược Ly vừa mới bước vào gia tộc thì liền bị cản đường.

"Ô, ta còn tưởng là ai, thì ra Tiêu Ảnh, thế nào, Tiêu Ảnh thiếu gia mới về Tiêu gia có một ngày mà sao lại về muộn như vậy?"

Giọng nói bén nhọn khiến Tiêu Ảnh hơi nhăn mày kiếm lại.

Một nam tử mặc bạch y đứng trước mặt Tiêu Ảnh, nam tử này có thân hình cao gầy, làn da trắng nõn, dienx;dàn~llequys*doon nhưng lại không phải trắng tự nhiên mà là vì túng dục quá độ nên bị bệnh bạch tạng.

Trong vòng tay nam tử đang ôm một nữ tử quyến rũ, khóe miệng nàng ta nở nụ cười đầy dụ dỗ, thân thể mềm mại dựa vào ngực hắn, để bàn tay to của hắn tùy ý chạy loạn khắp trên người mình.

Chợt nam tử buông tay ra, đôi mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

"Ha ha, ta còn tưởng Tiêu Ảnh ngươi không ăn mặn, xem ra cũng chỉ có vậy, để xem sau này ngươi có tư cách gì khinh chúng ta? Nhưng mà nữ tử này là cực phẩm do ngươi lựa chọn sao?"

Tiêu Ảnh nhíu mày, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ chán ghét không hề che giấu.

"Đừng nghĩ tất cả mọi người đều hạ lưu như ngươi, Nhược Ly là muội muội ta, ta cảnh cáo ngươi đừng có nhằm vào nàng."

"Tiêu Ảnh, ngươi đừng nhỏ mọn như thế, ta chỉ mượn mấy ngày mà thôi, vài ngày sau ta sẽ trả nữ tử này lại cho ngươi!" Khóe miệng nam tử nở nụ cười dâʍ đãиɠ, ánh mắt thô tục đánh giá Dạ Nhược Ly từ trên xuống dưới.

Mà nữ tử bên cạnh hắn nghe thấy lời này thì sắc mặt lại trầm xuống, trong mắt thoáng có chút bất mãn, nhưng khi thấy Cửu U hồng tinh trên cổ nàng thì trong mắt lại đầy vẻ kinh sợ.

"Tiêu Lâm, ta muốn Cửu U hồng tinh."

Nữ tử chỉ Hồng Bảo Thạch trên cổ Dạ Nhược Ly, trong mắt đầy vẻ cố chấp.

"Bảo bối, nàng yên tâm, bảo thạch này chính là của ngươi." Tiêu Lâm vỗ vỗ khuôn mặt yêu mị của nữ tử, giọng điệu đầy chắc chắn.

Phụ thân Tiêu Ảnh và phụ thân hắn là ứng cử viên tranh chức gia chủ, ai trở thành gia chủ còn chưa biết, hơn nữa nhìn tình hình thì phụ thân hắn có hi vọng nhiều hơn, hơn phân nửa trưởng lão trong tộc cũng ủng hộ hắn.

Lúc này chỉ yêu cầu một miếng bảo thạch mà thôi, chắc hẳn Tiêu Ảnh sẽ không từ chối.

Mà nữ tử này ở cùng Tiêu Ảnh thì tất nhiên đã trở thành nữ nhân của hắn, như vậy dù nữ tử này mỹ mạo khuynh thành thì cũng không còn thuần khiết, chơi mấy ngày là đủ, nàng ta không có tư cách trở thành thϊếp của hắn.

Nghe thấy lời nói của nữ tử, sắc mặt Dạ Nhược Ly lập tức trầm xuống, đôi mắt đen nhánh tỏa ra khí lạnh.

"Tiêu Lâm, nàng là muội muội ta, nếu như ngươi dám có ý đồ với nàng thì ta sẽ khiến ngươi hối hận suốt đời!" Tiêu Ảnh nắm chặt bàn tay to, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.

Tiêu Lâm bất giác sửng sốt, từ khi hắn biết Tiêu Ảnh đến nay vẫn chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, xem ra nữ tử này không tầm thường. Nhưng như vậy thì sao? Tiêu Ảnh càng bao che nàng ta thì hắn càng muốn hủy diệt!

"Ha ha, Tiêu Ảnh, nếu ta nhất định phải có được nó thì sao?" Tiêu Lâm cười lạnh một tiếng, không hề kinh sợ nhìn Tiêu Ảnh.

"Ngươi có thể thử xem!" Tiêu Ảnh một mình đứng trước Dạ Nhược Ly, hai tròng mắt đầy tia sáng rét lạnh."Tiêu Ảnh ta nói là sẽ làm, ta sẽ khiến ngươi hối hận suốt cả đời!"

Sát khí mạnh mẽ đánh vào mặt Tiêu Lâm, hắn đón nhận sát khí này xong thì thân thể bất giác run rẩy, trên mặt thoáng có chút kinh hoảng, hắn không ngờ Tiêu Ảnh lại vì nữ nhân này mà muốn gϊếŧ mình!

"Ầm!"

Khí thế đánh về phía Tiêu Lâm, nện một đòn thật mạnh vào ngực hắn.

Trong phút chốc, bóng dáng cao gầy bay ra ngoài, hung hăng đập vào một cây cổ thụ, lúc Tiêu Lâm ngẩng đầu lên thì một loạt âm thanh ầm ầm như sấm sét vang lên.

"Đây chỉ là cảnh cáo, lập tức cút cho ta!"

"Tiêu Ảnh, ngươi đợi đó cho ta! Ngươi vì một nữ nhân mà làm ta bị thương, nếu trưởng bối trong tộc biết được chuyện này để xem ngươi trả lời thế nào!"

Tiêu Lâm hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Ảnh rồi tức giận xoay người, nhanh chóng đi về phía sân trong.

"Đồ ngu." Tiêu Ảnh sờ chóp mũi, miệng chậm rãi nói ra hai chữ rồi chợt quay về phía Dạ Nhược Ly, cười nói: "Nhược Ly, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tên ngốc này!"

"Ừ."

Dạ Nhược Ly gật đầu, lúc nhìn thấy nữ tử yêu mị kia đang ngây người thì đáy mắt nàng thoáng có chút rét lạnh.

Tiêu Ảnh có chút đặc quyền ở Tiêu gia nên sắp xếp chỗ ở cho Dạ Nhược Ly cũng không thành vấn đề, chẳng qua là ngày hôm sau hắn đã bị trưởng bối Tiêu gia gọi tới gặp mặt.

Lúc này không khí trong phòng nghiêm trọng, người cầm quyền của Tiêu gia đều đã ở đây chờ Tiêu Ảnh.

Tiêu Ảnh nhìn bầu không khí thẩm tra này thì mày kiếm hơi nhíu lại rồi bước nhanh vào trong, nhưng mà hắn vẫn không hề hối hận về chuyện đả thương Tiêu Lâm đếm qua.

"Ảnh nhi, ngươi tới rồi." Tiêu gia chủ nhìn nam tử đang đứng ở ngưỡng cửa, giọng điệu thản nhiên nói: "Chúng ta nghe nói hôm qua ngươi dẫn một nữ tử từ đâu đến đây rồi đả thương Tiêu Lâm, có chuyện này không?"

"Không sai!" Giọng nói của Tiêu Ảnh bình tĩnh, hào hùng và trong sáng: "Lần này Nhược Ly tới vì cuộc chiến với Hỗn Độn, Tiêu gia ta làm chủ nhà sao có thể đối xử với người tham gia chiến sự như vậy, nếu không sẽ khiến thiên hạ hào kiệt thất vọng thì sao? Chuyện này ta cũng không cảm thấy có gì không đúng, là Tiêu Lâm vô lễ trước, muốn cướp đoạt đồ của Nhược Ly."

"Ngươi nói bậy!"

Tiêu Lâm trừng mắt nhìn Tiêu Ảnh rồi vội vàng nói: "Gia gia, người đừng nghe hắn nói lung tung, nàng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối mà thôi, nhất định không phải người tới tham gia chiến sự, đây chỉ là cái cớ của Tiêu Ảnh, hơn nữa ta cũng chỉ nhìn trúng Hồng Bảo Thạch của nàng ta thôi, vậy mà Tiêu Ảnh lại ra tay với ta vì chuyện này, xin gia gia chủ trì công đạo!"

Lông mi trắng của Tiêu gia chủ nhẹ nhíu lại rồi nhìn qua Tiêu Ảnh, so với lời của Tiêu Lâm thì ông ta muốn nghe đứa cháu này nói hơn.

"Cha!" Phụ thân Tiêu Phi của Tiêu Lâm thấy vậy thì vội vàng đứng lên, chắp tay nói: "Đêm qua Tiêu Ảnh ra tay độc ác như vậy, chứng minh hắn muốn dồn Lâm Nhi vào chỗ chết, nếu không phải thân thể Lâm Nhi cứng cáp thì sợ là sẽ không còn cơ hội gặp lại cha nữa."

Tiêu Phi dứt lời liền liếc mắt nhìn Tiêu Lâm một cái, Tiêu Lâm nhận được tín hiệu thì vội vàng che ngực rên hai tiếng.

"Ôi ôi, đau chết ta rồi, đến bây giờ ta vẫn còn đau như vậy, gia gia nhanh báo thù cho ta đi."

Tiêu Ảnh nhìn màn diễn xuất này thì khóe miệng lại nở nụ cười lạnh, trên khuôn mặt tuấn lãng thoáng có chút khinh thường.

"Gia chủ, xem ra vết thương của Tiêu Lâm thiếu gia không phải là giả, cả hai đều là cháu trai của người, người không thể thiên vị."

"Không sai, Tiêu Ảnh thiếu gia không niệm tình thân như thế, nếu vị trí gia chủ rơi vào tay hắn thì sợ là Tiêu gia chúng ta cũng nhanh chóng bị diệt."

"Xin gia chủ chủ trì công đạo."

Đám trưởng lão có quan hệ tốt với Tiêu Phi nghe vậy thì đều lên tiếng phụ hoạ.

Nhưng mà đối mặt với lời nói của bọn họ, Tiêu gia chủ chỉ lạnh nhạt nhìn Tiêu Ảnh: "Ảnh nhi, con nói đi."

Tiêu Phi biến sắc, xem ra phụ thân vẫn thiên vị Tiêu Ảnh hơn, ai kêu hắn chẳng những có thiên phú hơn người mà còn không hề vướng phải bệnh tật gì, diễn*dafn~lle;quýdon cứ tiếp tục như vậy tất nhiên sẽ tạo ra uy hϊếp với mình.

Không được, khi cuộc chiến với Hỗn Độn bắt đầu thì nhất định phải nghĩ cách loại bỏ kẻ uy hϊếp này.

Tiêu Phi nghĩ đến đây lại nhịn không được nhìn nhi tử không có khí thế tranh giành đang đứng trước mặt mình...

"Nhược Ly quả thật tới đây để tham gia trận chiến, chuyện này ta đã nói với phụ thân rồi, cũng đã sớm ghi tên cho nàng rồi, tuyệt đối không chỉ là lòng tham nhất thời, nếu gia gia không tin thì có thể đi đến chỗ ghi danh để điều tra, hơn nữa về việc mời Nhược Ly đến đây phụ thân cũng đã chấp thuận."

Tiêu Ảnh chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh nói.

"Lạc nhi, có chuyện như vậy không?" Tiêu gia chủ nhìn về phía Tiêu Lạc, giọng nói già nua vẫn lạnh nhạt như trước, nghe không ra tâm trạng gì cả.

"Bẩm báo phụ thân." Tiêu Lạc đứng lên, chắp tay nói: "Ta quả thật có biết chuyện này, mà những năm qua người được mời đến tham dự cũng không ít, cộng thêm việc nàng là bạn của Ảnh nhi nữa nên ta cũng không phản đối."

"À, vì Lâm Nhi đã sai trước, hơn nữa đối phương còn bôn ba đến đây vì trận chiến nên chuyện này tới đây kết thúc đi." Tiêu gia chủ dứt lời thì liền đứng lên, trong đôi mắt thông minh lanh lợi thoáng lóe sáng đầy lợi hại: "Hơn nữa Tiêu gia chúng ta thân là người đứng đầu tầng tám nên phải có nhiệm vụ đối phó Hỗn Độn, đây là lời mà tổ tiên để lại, bởi vậy ta không muốn thấy chuyện con cháu trong tộc đánh nhau nữa, nếu như còn xảy ra những chuyện tương tự thì sẽ xử trí theo gia pháp!"

"Dạ, phụ thân (gia gia)."

Dù Tiêu Lâm không phục thì lúc này cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tiêu Ảnh lại đầy sự tức giận không hề che giấu.

Đợi mọi người thối lui, Tiêu Lâm mới hung hăng mở miệng: "Cha, ta không muốn như vậy, ta muốn có được Hồng Bảo Thạch trên cổ nữ nhân đó!"

"Nhi tử, ngươi yên tâm đi!" Tiêu Phi vỗ vai hắn, nói: “ Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành mong muốn của mình, nhưng ngươi cũng phải có khí thế tranh giành lên cho ta, nếu như không phải ngươi quá vô dụng thì sao ta lại khổ cực như vậy? Vị trí gia chủ Tiêu gia đã sớm là của ta, bởi vì ngươi cho nên phụ thân mới không muốn truyền vị trí đó cho ta."

"Cha, khoảng thời gian này ta sẽ chăm chỉ tu luyện, tranh thủ vượt qua tiểu tử thúi Tiêu Ảnh!"

Tiêu Phi cười lạnh một tiếng rồi nắm chặt tay, tức giận nhìn hướng Tiêu Ảnh rời đi.

Tiêu Ảnh, vị trí gia chủ tuyệt đối là của phụ thân ta, lúc đó ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thê thảm vì hành vi đêm qua!

Phòng khách Tiêu gia, Dạ Nhược Ly vừa mới gương trang xong thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nữ tử yêu mị đêm qua đòi lấy Cửu U hồng tinh của nàng đang cao ngạo đi tới, đôi mắt đẹp nhìn Dạ Nhược Ly đầy vẻ khinh thường.

"Đi ra!"

Dạ Nhược Ly hơi nhíu lông mày, giọng nói âm trầm hẳn đi.

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nịnh bợ được Tiêu Ảnh thì chính là người Tiêu gia sao?" Nữ tử yêu mị chống nạnh, vẻ khinh thường trong mắt càng đậm. " Vị trí gia này sẽ thuộc về Tiêu Phi thúc thúc, ngươi đã nịnh bợ sai người rồi, ha ha, nhưng mà ngươi không thể quyến rũ Tiêu Lâm được nữa, ngươi cho rằng với thân thể tàn hoa bại liễu này của ngươi mà xứng với hắn sao?"

"Tiêu Lâm?" Dạ Nhược Ly buông ra lược gỗ trong tay ra, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Loại nam nhân này cũng có loại nữ nhân như ngươi mới coi là bảo vật."

"Ngươi nói cái gì?" Nữ tử biến sắc, chợt nhếch môi cười: "Ngươi đang ghen tị với ta sao? Ta hiểu quá rõ tâm tư của loại nữ nhân như ngươi, ngươi nịnh bợ Tiêu Ảnh không phải là vì muốn tiến vào Tiêu gia sao? Bây giờ gặp được người có tiềm lực hơn thì tất nhiên sẽ đổi đối tượng, đối với loại nữ nhân như các ngươi ta đã sớm nhìn thấu rồi, mấy năm nay những nữ tử muốn lật đổ địa vị của ta còn thiếu sao? Nhưng Tiêu Lâm sẽ không yêu loại nữ nhân như các ngươi, hắn chỉ yêu một mình ta, ngươi biết tại sao không?"

Nữ tử dừng lại một chút rồi nói: "Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta tên là Quan Dĩnh, luyện đan sư Quan Hỏa đứng đầu Tiêu gia là gia gia của ta!"

Quan Dĩnh hơi nâng cằm, sắc mặt cao ngạo nói.

Thật ra lúc đầu người nàng nhìn trúng là Tiêu Ảnh, đáng tiếc Tiêu Ảnh chưa từng nhìn nàng một cái nên nàng liền lượn quanh Tiêu Lâm, cũng kêu gia gia của mình nói giùm với phụ thân Tiêu Lâm là Tiêu Phi.

Vì vậy sau khi hắn trở thành gia chủ thì nàng sẽ trở thành thiếu phu nhân Tiêu gia, phu nhân gia chủ tương lai.

Dù gia gia của mình có được quyền nói chuyện ở Tiêu gia nhưng nàng lại có dã tâm to lớn hơn, chỉ như vậy không thì chưa đủ, nàng muốn cả Tiêu gia đều phải tôn kính nàng.

Nếu không phải Tiêu Lâm là công tử bột thì với sự trợ giúp của Quan Hỏa, vị trí Tiêu gia chủ đã sớm được truyền cho Tiêu Phi rồi...

"Hừ, như thế nào? Sợ chưa? Nếu như sợ thì mau dâng Hồng Bảo Thạch cho ta, loại bảo thạch này chỉ ta mới xứng có nó, nói không chừng ta có lòng tốt sẽ tha cho ngươi!"

Vừa dứt lời phía trước đã có thứ gì đó lóe sáng, Quan Dĩnh chợt cảm thấy cổ mình hơi lạnh, lúc này liền thấy một thanh kiếm đặt trên cổ mình.

"Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?"

Vừa rồi Dạ Nhược Ly ra ta quá nhanh nên nàng không kịp phản ứng, lúc này khuôn mặt đầy dụ hoặc thoáng có chút kích động.

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi gϊếŧ ta thì ngươi cũng sẽ chết, ngươi tuyệt đối không dám gϊếŧ ta!"

Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đầy vẻ cao ngạo: "Không dám? Trên đời này không có chuyện gì Dạ Nhược Ly ta không dám làm! Mà ngươi ngàn vạn lần không nên mơ tưởng cướp Cửu U hồng tinh của ta!"

Kiếm bạc đâm vào da, một tia máu tươi chảy xuống theo mũi kiếm, Quan Dĩnh cảm thấy thân thể mình run rẩy rất mạnh.

"Nhưng mà tạm thời ta sẽ không để ngươi chết, tuy nhiên..."

Dạ Nhược Ly hung hăng đấm vào ngực Quan Dĩnh, một tiếng thét đau đớn chói tai vang lên, lúc nàng ta há mồm ra thì một viên đan dược bắn vào miệng nàng ta.

"Ngươi... Ngươi cho ta ăn cái gì?"

Bàn tay Quan Dĩnh nắm cổ họng, hoảng sợ gào lên.

"Cút!"

Dạ Nhược Ly cũng không trả lời nàng mà chỉ đạp một cước rồi trực tiếp đá nàng ra khỏi cửa.

Nàng cho Quan Dĩnh ăn Khống Tâm Đan, sau khi ăn đan dược này vào thì Quan Dĩnh vẫn như bình thường, không có bất kỳ điều khác thường gì, nhưng lại giúp Dạ Nhược Ly dù có đang ở ca vạn dặm thì cũng có thể khống chế được lời nói và nhất cử nhất động của nàng ta.

Hơn nữa nàng ta cũng không thể nào né tránh được ánh mắt của Dạ Nhược Ly, thậm chí lúc nàng ta nhắc đến mấy chữ Cửu U hồng tinh và Hồng Bảo Thạch thì đầu sẽ đau đến mức muốn nứt ra.

Dù sao bây giờ gϊếŧ Quan Dĩnh hội gây ra phiền phức không cần thiết, nhưng Cửu U hồng tinh lại là thứ quan trọng, không thể để nó xảy ra sơ sót gì, vì vậy nàng mới dùng cách này để khống chế Quan Dĩnh.

Nhưng nếu Dạ Nhược Ly không cố ý khống chế thì nàng ta vẫn sẽ không từ thủ đoạn cướp nó, trong thời gian bị khống chế thì nàng ta sẽ quên mất tất cả hành vi của mình...

Ba ngày sau, những người đến đối kháng Hỗn Độn đã sớm tập trung ở quảng trường.

Quan Dĩnh nhìn thấy nữ tử mặc bạch y trong đám người thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi trở về nàng nhờ gia gia kiểm tra thân thể, lúc phát hiện thân thể không có gì khác thường thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Viên đan dược mà nữ nhân này cho nàng ăn đã hù nàng sợ muốn chết.

Nhưng sao Quan Dĩnh biết được Khống Tâm Đan không phải đan dược mà một luyện đan sư tầm thường có thể phát hiện...

"Chư vị anh hùng, rất cảm ơn các vị đã đến tham gia chiến sự này, vì lý do an toàn nên luyện đan sư Tiêu gia chúng ta đã chuẩn bị hai viên đan dược có khả năng chữa thương và khôi phục huyền khí, không ai có thể có được loại đan dược khác có hiệu quả giống vậy."

Giọng nói khàn khàn, già nua của Tiêu gia chủ chậm rãi vang lên sau giờ trưa.

Mọi người nghe vậy thì đều vui mừng, vẻ mặt khao khát nhìn chằm chằm Tiêu gia chủ.

Sau khi Tiêu gia chủ ra hiệu thì Quan Hỏa đứng bên cạnh chậm rãi tiến lên, cầm đan dược trong tay phát xuống dưới, mà Dạ Nhược Ly và Tiêu Ảnh lại đứng cuối cùng, sau khi đến trước mặt bọn họ thì hai tay Quan Hỏa trống trơn.

"Gia chủ, đan dược ta luyện chế không đủ nên không còn nữa."

Nữ nhân này dám ức hϊếp cháu gái ông ta, chút đan dược này dù cho chó thì cũng tuyệt đối không cho nàng ta, dienxdafnleequysdoon với cái thân phận này của nàng ta thì suốt đời này cũng không có cơ hội nhận được đan dược.

Hiển nhiên Quan Hỏa cũng đã coi Dạ Nhược Ly như nữ nhân thích trèo lên quyền quý...

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Ảnh biến đổi, sao hắn lại không biết lão gia hỏa này đang cố ý chứ? Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống rồi chợt cầm đan dược trong tay đưa cho Dạ Nhược Ly, nói: "Nhược Ly, ta cho ngươi, thân thể ta cường tráng, không cần cái này."

Dạ Nhược Ly nhìn hành động của Tiêu Ảnh thì mỉm cười lắc đầu: "Tiêu đại ca, loại đan dược này ta không cần."

Đan dược? Trong nhẫn Huyền Linh của nàng có thừa, nói thật, những đan dược mà Quan Hỏa luyện chế nàng nhìn đã thấy chướng mắt.

Tiêu Ảnh cho rằng Dạ Nhược Ly đang ngại nên vỗ vai nàng, nói: "Nhược Ly, ngươi cầm đi, dù sao ta cũng dùng tới, còn không bằng đưa cho ngươi."

"Nếu như Tiêu đại ca không cần thì hãy vứt bỏ đi."

Quan Hỏa nghe vậy thì khuôn mặt già nua thoáng biến đổi, nếu không phải ngại những anh hùng thiên hạ đang ở đây thì nhất định hắn sẽ cho nữ tử này đẹp mặt.

"Hừ!" Quan Hỏa phất tay áo, sắc mặt xanh mét liếc nhìn Dạ Nhược Ly, "Ngươi nghĩ đan dược dễ luyện chế như vậy sao? Quá trình bên trong chẳng những phức tạp mà còn phải chú ý rất nhiều chuyện."

Nói tới đây, Quan Hỏa lại cười chế giễu: "Ta nói quá trình làm đan dược với ngươi làm gì? Cũng giống như đàn gảy tai trâu mà thôi, nói ngươi cũng không hiểu, lãng phí thời gian!"

Dứt lời, Quan Hỏa liền bỏ đi, tức giận không thèm để ý tới Dạ Nhược Ly.

Nếu là người dân đại lục Thần Chi nghe thấy lời Quan Hỏa nói thì tất nhiên sẽ bị dọa đến chết, chỉ là một luyện đan sư thế Thần Phẩm nhỏ nhoi là lại nói luyện đan sư Chí Tôn phẩm là đàn gảy tai trâu sao?

Hắn còn dám cuồng vọng hơn thế nữa không?

"Khụ khụ." Tiêu gia chủ ho khan hai tiếng, ánh mắt sắc sảo lanh lợi liếc qua đám người ở quảng trường rồi nói: "Các vị đã chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta xuất phát đi."