Edit: susublue
Chu Nam liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt có chút chế giễu, giống như không cho rằng nữ tử này có năng lực thắng được mình vậy, bởi vì nàng quá trẻ tuổi, còn trẻ như vậy thì có thể có được bao nhiêu thành tựu?
Dưới ánh nhìn của người, Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ tỏa sáng chói mắt, nhưng mà giữa lông mày lại toát lên vẻ ngạo nghễ khiến mọi người ngạc nhiên.
Chẳng lẽ nàng cho rằng mình có thể thắng sao? Điều này quả quá tức cười, chỉ bằng nàng sao có thể giỏi hơn Chu Nam đại sư được?
"Ngươi mơ tưởng sẽ thắng được cuộc tỷ thí này sao?"
Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Chu Nam, đôi mắt đen nhánh khinh thường, giống như không đặt Chu Nam vào mắt vậy.
Chu Nam hơi nhếch môi, trên khuôn mặt già nua có chút khinh thường: "Ngươi muốn đấu với ta sao? Ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, quy củ cuộc tỷ thí lần này giống với quy định bọn họ đã đặt ra, ai luyện chế được đan dược cao nhất thì sẽ thắng."
Trong trận pháp khảo nghiệm của luyện đan sư, nếu có mười phần công lực thì mười phần công lực đó sẽ chia đều vào đan dược, cũng tương ứng với thực lực của người đó, vì vậy thân là luyện đan sư, chỉ cần nhìn thấy đan dược đối phương luyện chế thì sẽ biết được thực lực hiện tại của đối phương.
"Như ngươi mong muốn."
Nói xong, Dạ Nhược Ly vung bàn tay lên, Long Phượng Thần Đỉnh lập tức xuất hiện giữa quảng trường.
"Đây là..."
Chu Nam hơi chấn động, trong hai tròng mắt vẩn đυ.c thoáng có chút tham lam.
Ông ta liếʍ láp khóe miệng, bờ môi nở nụ cười đê tiện.
Đan Đỉnh này không tầm thường, nếu có thể lấy được nó thì có lẽ mình sẽ đột phá được tầng tám, chẳng qua không biết vì sao ông ta lại cảm thấy Đan Đỉnh này hơi quen thuộc...
Bàn tay trắng nõn giơ lên, mấy loại dược liệu lập tức xuất hiện trong tay nàng, mà đống dược liệu này là vật phẩm nàng thu được từ Đổ Thạch phường.
Tùy tay cầm dược liệu, Dạ Nhược Ly bắt đầu luyện chế đan dược...
Mà lúc này, Chu Nam cũng lấy Đan Đỉnh và dược liệu ra, cử động của ông ta thu hút sự chú ý của mọi người, so sánh với Dạ Nhược Ly, bọn họ càng chú ý đại sư của Liên Minh luyện đan hơn.
"Các ngươi đoán xem Chu Nam đại sư sẽ luyện chế loại dược liệu nào?"
"Cái này còn phải nói sao, ta đã sớm nghe nói tới danh tiếng của Chu Nam đại sư, ông ấy là một luyện đan sư tầng bảy, sao có thể luyện chế đan dược bình thường được?"
"Ha ha, lần này Bạch gia thua chắc rồi ..."
Mọi người đều nhìn hai người đang quyết đấu ở giữa quảng trường như đang xem kịch vui, giống như bọn họ đã đoán được kết cục của Bạch gia rồi, nhưng điều nghĩ mãi không ra là vì sao Tần gia lại có quan hệ với người của Liên Minh luyện đan?
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Ngọn lửa đỏ tươi đốt cháy Đan Đỉnh, hai người đều chuyên tâm luyện chế, không thèm dao động vì những lời nghị luận xung quanh.
Thời gian đã gần đến giữa trưa nhưng lại không có ai rời khỏi quảng trường, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ không chớp mắt, mà người của Bạch gia đã sớm khẩn trương, nắm chặt tay nhìn Dạ Nhược Ly.
Dưới ánh nhìn của mọi người, bên trong Đan Đỉnh của Chu Nam vang lên tiếng động lớn...
"Thành công rồi sao?"
"Chu Nam đại sư luyện thành đan dược nhanh như vậy, xem ra là ngài ấy thắng chắc rồi."
"Ha ha, Chu Nam đại sư chiến thắng đã sớm nằm trong dự liệu của chúng ta, không có gì kỳ lạ cho nên cũng không cần ngạc nhiên."
Hai bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng vung lên, đẩy Đan Đỉnh bay lên, chợt một viên đan dược bay vào lòng bàn tay ông ta, cầm đan dược trong tay, Chu Nam chậm rãi xoay người, khóe miệng thoáng xuất hiện nụ cười lạnh: "Ta luyện chế được đan dược Thần phẩm tầng bảy, Toàn Dương Đan, có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thực lực người uống lên cao cực hạn trong vòng một canh giờ, nâng cao năng lực chiến đấu và phòng ngự."
Dù cho không phải luyện đan sư thì cũng đã từng nghe nói qua Toàn Dương Đan, đây quả thật là chỉ có luyện đan sư Thần phẩm tầng bảy mới luyện chế được, xem ra Chu Nam đại sư thắng chắc rồi.
Đến bây giờ cũng không ai thèm chú ý đến nàng, bởi vì đấu với Chu Nam đại sư thì nàng thua chắc rồi!
"Ha ha, Bạch gia, các ngươi vẫn nên cuốn gói cút đi đi!" Tần Dương ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong tiếng cười đầy vẻ đắc ý và âm ngoan, "Hừ, đây là báo ứng do ban đầu các ngươi chọn đối đầu với Tần gia ta!"
Quỷ Linh Thảo là do Bạch gia phát hiện ra thì sao? Tần gia nhìn trúng nó thì nhất định phải cung kính dâng lên, miễn cho không gánh nổi hậu quả, nhưng Bạch gia đáng chết lại dám bắt Tần gia trả lại!
Tần gia nhìn trúng đồ của bọn họ là may mắn của bọn họ, vậy mà không biết tốt xấu, vậy đừng trách ông ta vô tình!
"Nhược Ly cô nương còn chưa luyện thành đan dược, sao ngươi biết Chu Nam đại sư nhất định sẽ thắng?" Bạch Lạc Phong nắm chặt tay, giữa lông mày không còn vẻ bình thản như lúc ban đầu nữa mà thoáng xuất hiện chút tức giận.
"Ha ha!"
Tần Dương nhịn không được cười lớn giống như lời của Bạch Lạc Phong nói rất nực cười vậy, thật lâu sau mới dừng lại được, nhưng ý cười ở khóe miệng càng đậm hơn.
"Hừ, ngươi đang coi thường Chu Nam đại sư sao? Chu Nam đại sư lợi hại như vậy, sao có thể thua kém một tiểu cô nương? Cho nên cuộc tỷ thí này vốn không cần so, bởi vì Bạch gia các ngươi nhất định không thể thắng!"
Chu Nam hơi nhíu chân mày lại, hiển nhiên sắc mặt rất bất mãn, giống nhưng cũng cảm thấy Bạch Lạc Phong coi thường mình.
"Đùng!"
"Ầm ầm!"
Vào lúc này, trong Đan Đỉnh của Dạ Nhược Ly phát ra tiếng vang mạnh mẽ.
Nhất thời mọi ánh mắt đều tề tụ về phía nàng, trong mắt mọi người đều đầy ý cười chế giễu, chỉ có người của Bạch gia là căng thẳng cả trái tim, mắt đầy dè chừng và khẩn trương.
Lúc mọi người đang châm chọc, hoặc là gấp rút, Dạ Nhược Ly không nhanh không chậm nâng tay, Dien*danf#lê~quýdoon mọi ánh sáng lập tức tụ họp vào lòng bàn tay nàng, nàng nhẹ nắm tay lại, chợt chậm rãi mở ra, một viên đan dược lóng lánh xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
"Cái gì?" Chu Nam lại nhíu lông mày lần nữa, bởi vì hắn lại không nhận ra được loại đan dược này.
"Đây là đan dược gì?"
Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn Chu Nam, vẫn không nhanh không chậm nói: "Thiên Hoàng Đan."
"Thiên Hoàng Đan?" Chu Nam nghe vậy thì hơi sững sờ, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh, "Ta chưa từng nghe nói đến loại đan dược này, không phải là loại đan dược Phàm Phẩm nào đó chứ?"
Mọi người nhìn nhau, trong mắt đầy ý chế giễu.
"Ta cũng chưa từng nghe nói đến, các ngươi có từng nghe chưa? Cái gì mà Thiên Hoàng Đan chứ, chắc là loại đan dược Phàm Phẩm khó coi nào đó rồi.”
"Với số tuổi của nàng thì chắc chỉ là luyện đan sư Phàm Phẩm thôi, ở Phong Vực ngoại trừ Phong Thần đại nhân đã mất tích từ lâu thì làm gì có ai trở thành luyện đan sư Thần Phẩm ở độ tuổi trẻ như vậy chứ?"
"Tất nhiên nàng là luyện đan sư Phàm Phẩm rồi, huống chi đan dược này chúng ta vốn chưa nghe nói qua bao giờ."
"Ha ha!" Tần Dương ngửa mặt lên trời cười lớn hai tiếng, ngoan độc nhìn đám người Bạch gia, "Bây giờ các ngươi còn gì để nói, bản gia chủ cho các ngươi một cơ hội, lập tức tự cút khỏi đây, nếu không đừng trách Tần gia ta vô tình!"
Sắc mặt Bạch Linh đột nhiên biến đổi, nắm chặt hai đấm run rẩy không thôi, chợt khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng. Chẳng lẽ hôm nay Bạch gia hắn thật sự bị ép rời khỏi Đan thành sao?
Đột nhiên một tiếng cười nhẹ vang lên, bay bổng quanh tai thật lâu...
Bạch Linh không khỏi ngây người, không hiểu nhìn về phía Dạ Nhược Ly. Đồng thời mọi người cũng đều nhìn về phía Dạ Nhược Ly, giống như không hiểu tại sao lúc này nàng lại cười? Chẳng lẽ nàng ngốc sao?
"Ngươi cười cái gì?" Chu Nam thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nhìn khuôn mặt Dạ Nhược Ly.
"Ta đang cười..." Dạ Nhược Ly dừng cười, giữa lông mày thoáng xuất hiện vẻ chế nhạo, "Chưa từng nghe nói đến Thiên Hoàng Đan là do các ngươi ngu ngốc!"
Mọi người nghe vậy thì sắc mặt đều xanh mét, tức giận nhìn Dạ Nhược Ly.
Nữ tử này lại dám nói bọn họ ngu ngốc? Cũng không nhìn thử xem ai mới là kẻ ngu, Chu Nam đại sư chính là đại sư của Liên Minh luyện đan, quyền cao chức trọng nên tất nhiên hắn đã nghiên cứu qua nhiều loại thuốc dân gian, chính hắn chưa từng nghe nói đến lại đan dược này thì nhất định không phải là thứ Thần Phẩm gì.
"Ha ha." Chu Nam cười nhẹ hai tiếng, hơi nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly có chút ý lạnh: "Vậy ngươi nói cho ta biết đan dược này có công dụng gì!"
Nụ cười đầy ý châm chọc, hắn cũng đã dự liệu được Dạ Nhược Ly sẽ không nói ra được gì.
Dạ Nhược Ly không đáp mà chỉ ném đan dược cho Bạch Linh, nói chắc nịch không cho từ chối: "Ăn đi!"
Nhận được đan dược nàng ném tới, Bạch Linh nhíu mày rồi vẫn nuốt xuống không chút nghĩ ngợi, khắp cơ thể hắn lập tức đầy cảm giác lạnh buốt.
Mọi người cười lạnh một tiếng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Bạch Linh, giống như đang chờ nhìn Dạ Nhược Ly bị cười nhạo.
Lúc đó bọn họ sẽ để nữ này hiểu ai mới là kẻ ngu ngốc!
"Ha ha." Tần Dương lại ngửa đầu cười to thêm lần nữa, chế giễu nói, "Bạch Linh không đau ốm bệnh tật, lại không ở trạng thái chiến đấu, ngươi cho hắn ăn đan dược thì có tác dụng gì? Đừng nói với ta đan dược này có thể giúp Thần Hoàng đột phá, đúng là nực cười mà, ha..."
Bỗng nhiên hắn im bặt, kinh ngạc nhìn Phong Bạo (gió bão) vây quanh Bạch Linh.
Tần Dương hung hăng dụi mắt, không dám tin hét to: "Sao... Sao lại có thể? Không, đây không phải sự thật, ai đó hãy nói với ta đây không phải sự thật đi ..."
Đột phá, Bạch Linh ăn một viên đan dược vào liền đột phá...
Mọi người nhìn thấy trạng thái của Bạch Linh lúc này, trên mặt cũng đều chấn động, hiển nhiên đã bị biến cố đột ngột này dọa sợ hoa cả mắt.
"Ta nhổ vào!"
"Bạch gia chủ đột phá sao?"
"Ta đang nằm mơ sao? Không sai, nhất định là đang nằm mơ..."
Nếu như chỉ có một người nhìn thấy cảnh tượng này thì còn có thể nghĩ là đang nằm mơ, nhưng mà bây giờ bọn họ không tin cũng không được, Bạch Linh gia chủ thật sự đột phá dưới ánh mắt của mọi người.
"Có thể khiến Thần Hoàng đột phá..."
Chu Nam nhịn không được rùng mình một cái, nàng có thực lực này chẳng lẽ là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm sao? Không! Tuyệt không thể, sao bây giờ Phong Vực lại có luyện đan sư Siêu Thần Phẩm được chứ?
"Trời ơi, thì Nhược Ly đại sư không những có được kiến thức sâu rộng mà còn cường đại như vậy, ta còn cho rằng phía sau nàng có sư phụ thần bí biếи ŧɦái chỉ dẫn, chưa từng nghĩ rằng chính nàng lại biếи ŧɦái như vậy."
Rốt cuộc lúc này Vô Danh đại sư cũng không còn thái độ khinh thường như lúc trước nữa, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly đầy vẻ sùng bái, ngay cả cách xưng hô cũng đổi từ cô nương thành đại sư.
Dù sao thực lực của Dạ Nhược Ly đã hoàn toàn đạt đến cấp bậc hắn thừa nhận...
Bạch Linh thăng chức xong, sau khi cảm nhận được sức mạnh đột phá thì ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly không chỉ có kích động mà còn có cảm kích sâu đậm, nếu không nhờ có nàng thì sao mình có thể đột phá nhanh như vậy được.
Trong Đan thành thực lực của Bạch gia không kém Tần gia nhiều, nếu hắn đột phá thì diệt Tần gia cũng không phải điều không thể.
"Vị cô nương này." Mắt Chu Nam lóe sáng, khóe miệng nhếch lên thoáng cười một chút nhưng giọng điệu lại đông cứng "Lần tỷ thí này ta nhận thua."
"Rì rầm!"
Lời nói của Chu Nam lập tức khiến mọi người bùng nổ.
Chu Nam đại sư lại nhận thua, như vậy nghĩa là ông ấy thừa nhận mình không bằng một người ngoài của Bạch gia sao?
"Nhưng mà..." Chu Nam ngừng lại, nhẹ nâng cằm, bất giác cho rằng mình tài trí hơn người, "Ngươi có yêu cầu gì có thể nói, ta cũng có thể cho ngươi gia nhập Liên Minh luyện đan của ta, nhưng Quỷ Linh Thảo này ta muốn."
Lời này lại khiến mọi người thì thầm với nhau, bây giờ họ mới hiểu vì sao Chu Nam đại sư lại giúp Tần gia, thì ra là bởi vì Quỷ Linh Thảo.
Ngay cả thực lực của Chu Nam đại sư cũng không bằng vị cô nương này, nhưng dù sao ông ta cũng là người của Liên Minh luyện đan, với thân phận này thì dù là ai cũng thua kém.
Dù cho nàng có mạnh hơn nữa thì ở trước mặt những con quái vật khổng lồ của Liên Minh luyện đan cũng vẫn thua kém một bậc.
Ngay khi mọi người cho rằng Dạ Nhược Ly sẽ đồng ý với yêu cầu của hắn thì nàng chậm rãi nhếch môi, nói: "Nếu như ta nói không thì sao?"
"Ngươi muốn đối địch với Liên Minh luyện đan sao?" Sắc mặt Chu Nam trầm xuống, giữa lông mày đầy ý lạnh.
" Liên Minh luyện đan?" Dạ Nhược Ly nhẹ ngẩng đầu, sắc mặt cuồng ngạo nhìn chăm chú Chu Nam. "Chỉ bằng loại phế vật như ngươi mà cũng có thể đại diện cho cả Liên Minh luyện đan sao? Hình như trong đó người duy nhất có thể đại diện cho Liên Minh luyện đan là Minh Chủ, ngươi là cái thá gì? Chỉ là một phế vật mà thôi, đừng cho rằng mình là người của Liên Minh luyện đan thì liền muốn làm gì thì làm! Trên đời này không có ai có thể cướp được đồ từ tay Dạ Nhược Ly ta. Ngươi..."
Nói đến đây Dạ Nhược Ly chỉ tay vào hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không thể cướp!"
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo !
Nhưng dù nữ tử này có lợi hại đến đâu thì cũng không thể so sánh với một dãy núi cao to được, vậy mà nàng lại không đặt đại sư của Liên Minh luyện đan vào trong mắt!
Ở Liên Minh luyện đan, có không ít Thần tôn cường giả, nếu muốn gϊếŧ nàng thì dễ như trở bàn tay, lúc đó dù nàng có tài luyện đan thuật mạnh cỡ nào cũng vô dụng, đối diện với sức mạnh thì cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to thôi.
Trừ phi luyện đan thuật của nàng có thể thu hút được cường giả Thần Tôn, đáng tiếc nàng chỉ có thể khiến Thần Hoàng đột phá...
"Ha ha!"
Chu Nam nghe vậy thì giận quá hóa cười, giữa lông mày đầy ác ý: " Ngươi là người đầu tiên có gan đối địch với Liên Minh luyện đan ta, ta sẽ cho ngươi phải trả giá thảm hại vì chuyện này!"
"Ha ha, thật không?"
Vào lúc này một tiếng cười già nua khác vang vọng: "Ta cảm thấy lời nàng nói không sai, Chu Nam, ngươi chỉ là một trưởng lão trong Liên Minh luyện đan thôi, từ khi nào ngươi có thể đại diện cho cả Liên Minh luyện đan chúng ta vậy? Như thế thì ta cũng phải về hỏi Minh Chủ đại nhân thử xem."
Mọi người đều hoàn hồn từ trong sự ngạc nhiên, nhìn về phía giọng nói phát ra, chợt một bóng dáng già nua xuất hiện trước mắt.
Chu Nam cũng thấy lão giả đang nghênh ngang đi tới, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Lỗ Lạc, ngươi không ngây người ở Liên Minh luyện đan đi, sao lại chạy đến đây?"
Lỗ Lạc?
Nghe thấy lời nói của Chu Nam, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to mồm.
Đó là Lỗ Lạc đại sư của Liên Minh luyện đan sao? Vì sao Lỗ Lạc đại sư lại đến nơi này? Ở trong Liên Minh luyện đan,diễn~dafnlee-quý;dôn địa vị của Lỗ Lạc đại sư không yếu hơn Chu Nam đại sư chút nào.
Lỗ Lạc mỉm cười, ông ta không thèm để ý đến Chu Nam, tự ý đi về phía Dạ Nhược Ly: "Ha ha, Nhược Ly nha đầu, từ lúc chia tay ngươi vẫn khỏe chứ, ta nghe Thiết Tân tiểu tử nói ngươi đến Trung Châu liền vội vàng đến gặp ngươi, ai ngờ lại tới muộn một bước, sau đó nghe Thiết Tân nói ngươi đến nơi này thì liền đến đây tìm ngươi."
Nói tới đây, Lỗ Lạc liếc mắt nhìn Chu Nam, rồi lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly: "Nhược Ly nha đầu, không biết nơi này có chuyện gì xảy ra? Có phải ta đã tới muộn rồi không?"
Vốn là hai lão già khác cũng muốn đến đây nhưng lại có việc bận cho nên cuối cùng chỉ có mình hắn đến gặp Nhược Ly đại sư, thuận tiện thỉnh giáo một chút kiến thức luyện đan.
Có thể được luyện đan sư Siêu Thần Phẩm chỉ đạo thì hắn sẽ nhanh đột phá tới tầng tám.
Dạ Nhược Ly liếc Chu Nam, cười lạnh một tiếng: "Chỉ là ta tỷ thí thắng được dược liệu, kết quả Chu Nam đại sư trong Liên Minh luyện đan của các ngươi cũng nhìn trúng dược liệu đó, muốn ta đưa dược liệu đó cho hắn, hắn tiến cử ta gia nhập Liên Minh luyện đan, nếu ta không đồng ý thì nghĩa là coi khinh Liên Minh luyện đan, đối đầu với Liên Minh luyện đan."
"Sao?" Lỗ Lạc nhíu mày, nhìn về phía Chu Nam, "Nếu Nhược Ly nha đầu muốn vào Liên Minh luyện đan cũng không cần ngươi tiến cử, Chu Nam, ngươi quá coi trọng mình rồi."
Không sai, nếu nàng muốn vào Liên Minh luyện đan thì người vui mừng nhất chính là Minh Chủ đại nhân, dù không có Minh Chủ thì sợ rằng cũng sẽ không có ai do dự, ai kêu nha đầu này là luyện đan sư Siêu Tuyệt Phẩm chứ?
Chu Nam híp mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu như ta nhất định phải lấy được dược liệu này thì sao?"
"Vậy thì đừng trách ta không niệm tình đồng minh, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không để ngươi động vào Nhược Ly nha đầu dù chỉ một cọng tóc."
Nực cười, nha đầu này là hi vọng của Liên Minh luyện đan, thậm chí còn là hi vọng của cả Phong Vực, sao có thể để nàng bị thương? Nếu không Liên Minh luyện đan cũng sẽ không cật lực che giấu tin tức của nàng, nếu nàng thật sự chết ở chỗ này thì chắc chắn Minh Chủ sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Mà Liên Minh luyện đan không nhúng tay vào chuyện của nàng và Lưu Phong Tông là vì với tính tình của nàng sẽ không muốn nhờ ai giúp đỡ, đương nhiên nếu nàng có nguy hiểm đến tính mạng thì Liên Minh luyện đan cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Mọi người đều ngẩn ra, giống như chưa từng nghĩ đến Dạ Nhược Ly sẽ quen biết Lỗ Lạc, càng không ngờ Lỗ Lạc lại bảo vệ nàng như vậy. Rốt cục nữ tử này và Lỗ Lạc đại sư có quan hệ gì?
"Lỗ Lạc, ngươi sẽ hối hận !" Chu Nam nắm chặt tay, ác độc nói.
Thực lực của hắn và Lỗ Lạc không kém nhau nhiều, hai phe chiến đấu tuyệt đối không có lợi.
"Được, vậy ta cũng muốn xem thử ngươi làm thế nào để khiến ta hối hận." Lỗ Lạc bĩu môi, không cho là đúng.
"Hừ!"
Nhìn Lỗ Lạc một cái, Chu Nam phất tay áo bỏ đi, lúc xoay người lại trong mắt đầy ác ý.
Lỗ Lạc, sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải trả giá đắt vì chuyện hôm nay!
Nhìn bóng lưng Chu Nam rời đi, Dạ Nhược Ly nhướng mày nhìn Tần Dương: "Quỷ Linh Thảo đâu? Không phải ngươi nên giao Quỷ Linh Thảo ra đây rồi sao?"
Tần Dương gian nan nuốt nước miếng, run rẩy lấy một gốc cỏ nhỏ màu đen quỷ mị từ trong nhẫn không gian ra.
"Đây... Đây là Quỷ Linh Thảo ngươi muốn."
Dạ Nhược Ly nhận được Quỷ Linh Thảo thì mới vừa lòng nhẹ gật đầu: "Ta đã lấy được đồ ta muốn, Bạch gia chủ, chuyện tiếp theo các ngươi tự giải quyết đi."
Bạch Linh nắm chặt quả đấm, giống như đã hạ quyết tâm, tiến lên một bước, nửa quỳ trên đất nói, nói: "Nhược Ly đại sư, đại ân đại đức của ngươi Bạch gia ta suốt đời khó quên, cho nên ta đã quyết định nhận đại sư làm chủ nhân, xin đại sư nhận lấy Bạch gia ta."
" Xin đại sư nhận lấy Bạch gia chúng ta."
Người Bạch gia thấy vậy thì tất cả đều quỳ theo, sắc mặt cuồng nhiệt nhìn Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly hơi nhíu mày nhìn đám người trước mặt: "Ngươi chắc chứ?"
"Lúc trước Nhược Ly đại sư cứu tánh mạng nhi tử ta, bây giờ lại cứu Bạch gia, vì vậy từ nay về sau, Bạch Linh ta sẽ nguyện trung thành với đại sư mãi mãi, nếu có lòng phản bội thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế."
"Nếu ngươi đã quyết định thì ta cũng không còn gì để nói, nhưng ta cần các ngươi tìm giúp ta một loại dược liệu, dược liệu đó tên là Bách Diệp Quả, khi nào tìm được thì nói với ta."
"Dạ, đại sư."
Bạch Linh chắp tay, cung kính đáp lại một tiếng.
Lúc này Chu Nam đi ra đến ngoài Đan thành thì bỗng nhiên dừng bước lại, giống như nghĩ đến cái gì đó, đập mạnh tay xuống: "Rốt cuộc mình đã biết được lai lịch của Đan Đỉnh đó rồi, lúc trước Phong Thần đã dùng Đan Đỉnh đó, mình cũng đã từng nhìn thấy một lần, chẳng lẽ nàng là người đã gϊếŧ hại Phong Thần? Thực lực của nàng sao có thể đủ mạnh để đánh bại Phong Thần?"
Chu Nam sáng mắt lên, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm lãnh: " Dù có như thế nào thì mình chỉ cần truyền tin tức này ra ngoài, tất nhiên Lưu Phong Tông sẽ phái cường giả đến, còn có những cường giả trung thành với Phong Thần nữa, cả Kim thần đang đau khổ tìm Phong Thần cũng sẽ tới, lúc đó dù cho nàng có Lỗ Lạc giúp đỡ thì cũng khó thoát khỏi cái chết, nói không chừng Lỗ Lạc cũng sẽ chết trong tay đám người đó!"
Lỗ Lạc, ngươi đừng trách ta không niệm tình nghĩa, tất cả đều do ngươi tự tìm!
Cuộc tỷ thí luyện đan đã kết thúc, ở Đan thành chưa bao giờ có Phong Bạo bao quanh.
Vì Bạch gia có Bạch Linh đột phá nên thực lực vượt qua Tần gia, lúc này một đám người đang tụ tập xông vào Tần gia, gϊếŧ không còn một manh giáp, mà Tần gia cũng cứ như vậy trở thành một hồi ức của Đan thành...
Nhưng mà thứ Dạ Nhược Ly cần là Bách Diệp quả cũng chưa được tìm thấy.
Trong ngày hôm đó, bên trong Bạch gia đang yên tĩnh bỗng nhiên có một tiếng vang chấn động trời xanh.
"Ầm!"
Âm thanh mạnh đến mức vang vọng cả đất trời, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy đám người giữa không trung thì trên mặt đều đầy vẻ kinh ngạc.
"Lưu Phong Tông, Thiên Sát môn, Tuyết Dạ môn, trời ơi, những tông môn này tới Đan thành của chúng ta làm gì? Hơn nữa còn là Thần tôn cường giả tới, Thiên Sát môn chủ lại tự mình tới ..."
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hình như Bạch gia chúng ta không hề trêu chọc đám cường giả này mà."
Thiên Sát môn chủ liếc nhìn đám người bên dưới, khuôn mặt anh tuấn thoáng xuất hiện sát khí: "Dạ Nhược Ly ở đâu? Kêu nàng ta cút ra đây cho Bổn môn chủ."
Nhưng khi nghe thấy lời của Thiên Sát nói thì hai vị trưởng lão của Lưu Phong Tông đang đứng bên cạnh lập tức khẩn trương.
Lúc Phong Thần còn sống Thiên Sát môn và Tuyết Dạ môn đều có quan hệ tốt với nàng, nhất là Thiên Sát môn chủ, hắn ta chính là anh em kết nghĩa với nàng, lúc Trung Châu lan truyền nữ tử hại chết Phong Thần đã xuất hiện ở Đan thành thì bọn họ liền chạy tới đây bằng tốc độ nhanh nhất, muốn sớm gϊếŧ được nàng.
Ai ngờ tốc độ của Thiên Sát môn và Tuyết Dạ môn cũng nhanh như thế, lại còn đuổi tới cùng một lúc, dienxdafnleequysdoon bây giờ bọn họ chỉ có thể mong đợi Phong Thần không ở đây, hoặc lời đồn đãi là giả, nếu không lời nói dối của Lưu Phong tông sẽ bị nhìn thấu.
Lỗ Lạc nhướng mày, đôi mắt nhìn về phía mọi người, nói: "Nhược Ly nha đầu là người người mà Liên Minh luyện đan bảo vệ, chẳng lẽ Thiên Sát môn các ngươi muốn đối đầu với Liên Minh luyện đan sao?"
"Ha ha!" Thiên Sát ngửa đầu cười lớn, một đầu tóc đen bay trong gió, đột nhiên hắn ngưng cười, sự lạnh lẽo lan tỏa từ trong mắt, " Liên Minh luyện đan của ngươi cường đại, Thiên Sát môn ta không thể sánh bằng, nhưng như vậy thì sao? Dù là ai, chỉ cần gϊếŧ Phong Thần thì nhất định phải đền mạng!"
Nét mặt già nua hơi biến đổi, Lỗ Lạc nắm chặt tay, cười lạnh nói: "Vậy các ngươi phải đánh bại ta trước!"
"Khoan đã !"
Vào lúc này một tiếng quát vang lên từ phía sau.
Mọi người nhìn về phía sau thì thấy có một bóng người màu trắng xuất hiện.
"Ngươi là Dạ Nhược Ly?" Thiên Sát cúi đầu nhìn người đang đi tưới, tròng mắt đỏ ửng. "Tốt, rất tốt, ta sẽ bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
Hắn không biết nữ tử này làm cách nào để đánh bại Phong Thần, hoặc là dùng âm mưu quỷ kế gì, nhưng dù thế nào thì chuyện này là do người mà Phong Thần luôn tin tưởng nói ra, tất nhiên sẽ không sai.
Bất kỳ ai tổn thương nàng thì đều phải đền mạng!
"Không sai, ta là Dạ Nhược Ly."
Dạ Nhược Ly cũng không phủ nhận, nhưng trong lòng lại không ngừng than thở.
Nếu có thể nàng không muốn đánh với Thiên Sát môn, nhưng linh hồn Phong Thần bị hao tổn nghiêm trọng, bây giờ còn đang hôn mê, dù đây là âm mưu của Lưu Phong Tông thì nàng cũng không thể giải thích nổi.
"Hừ, ngươi đã thừa nhận thì đừng trách chúng ta không khách sáo!"
Nói xong Thiên Sát ngẩng đầu, thân hình chợt lóe lao về phía Dạ Nhược Ly.
Lỗ Lạc đột nhiên kinh sợ, vội vàng lắc mình che trước người Dạ Nhược Ly, thay nàng đỡ được đòn tấn công này.
Những người còn lại thấy thế cũng rút vũ khí ra vây quanh Lỗ Lạc, nhất thời cuộc chiến nảy lửa diễn ra ở địa bàn của Bạch gia. Ngay cả Lỗ Lạc là Thần Tôn trung cấp cũng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong vì đối phương quá đông
"Xem ra phải dùng đến siêu thần khí rồi."
Dạ Nhược Ly không khỏi thở dài một tiếng, bây giờ tình huống rất bất đắc dĩ.
Lúc nàng lấy siêu thần khí ra thì trên trời bỗng nhiên có một luồng sáng vàng xẹt qua, nhanh chóng hung hăng đâm thủng ngực của một trưởng lão trong Lưu Phong Tông.
Biến cố đột nhiên tới khiến mọi người đồng loạt trợn tròn mắt, chợt tất cả đều nhìn về phía xa xa trên trời...
Ở giữa không trung, một nam tử khoanh tay đứng đó, kim bào (áo vàng) bay trong gió, gương mặt tuấn mỹ không cảm xúc, giữa lông mày đầy vẻ cuồng ngạo, mà trong hai đôi mắt đen nhánh lại đầy khí thế kiêu ngạo.
Giống như trước mắt hắn, mọi thứ đều chỉ là một con kiến.
Mạnh, có lẽ nam nhân này là cường giả mạnh nhất mà Dạ Nhược Ly gặp ngoại trừ Viêm Long và Cửu U Ma Long ở Phong Vực.
Khí thế quanh người hóa cuồng phong, vây quanh người hắn, hắn chỉ là lẳng lặng đứng đó thôi đã đủ khiến người khác cảm thấy cực kỳ bức bách, thực lực mạnh đến mức không ai dám nhìn thẳng.
"Kim thần, sao lại là Kim thần?"
"Sao lại như vậy? Sao Kim thần lại gϊếŧ trưởng lão Lưu Phong tông?"
"Không ngờ ngay cả cường giả như Kim thần cũng tới ..."
Nhìn nam tử mặc kim bào đứng giữa không trung, mọi người đột nhiên ầm ĩ...