Edit: tuyền xù
Vương phủ, ánh nắng im lặng chiếu xuống, khiến cả đại viện vương phủ hiển thị rõ một mảnh an bình và thanh u, mọi người vẫn làm chuyện trong tay mình như cũ, không một chút nào phát giác mối nguy cơ sắp xảy ra...
"Oanh!"
Tiếng vang mãnh liệt truyền khắp toàn bộ vương phủ, chỉ thấy hai cánh cửa lớn màu đỏ bị oanh tạc rơi xuống đất, một bộ thanh y nhanh chóng rảo bước đi vào, sắc mặt lão giả nghiêm túc lãnh lệ, toàn thân thẩm thấu ra một cỗ sát khí lạnh thấu xương.
"Ngươi là ai?"
Hai thị vệ gác cửa lui về phía sau hai bước, vũ khí trong tay chỉa thẳng vào lão giả, lạnh giọng hỏi.
"Hừ," lão giả hừ lạnh một tiếng, sải bước tiến vào cửa, giọng nói lạnh lẽo túc sát chậm rãi tràn ra từ trong miệng, "Lão phu là người tới lấy tính mạng của các ngươi, nếu các ngươi chết rồi, đừng trách lão phu, muốn trách thì trách các ngươi đi theo sai chủ tử!"
Hai thị vệ gác cửa đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy vào trong viện.
"Lạc Thiên Đại nhân, Hồng Lam tiểu thư, mau, mau mở ra trận pháp hộ viện!"
Trận pháp hộ viện, chính là trận pháp mà lúc trước Dạ Nhược Ly đạt được ở cánh cửa thứ tư trong Thanh Minh Phủ, có thể chống lại cường giả từ Thần Tôn trở xuống tiến vào, nếu không phải là như thế, sao Dạ Nhược Ly có thể buông lỏng mà không lưu lại một cao thủ liền rời khỏi Thiên Lạc Bình Nguyên chứ?
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Trong chốc lát, đất rung núi chuyển, toàn bộ Thiên Lạc vương phủ cũng chấn động, lão giả đột nhiên cả kinh, không biết tình huống phía trước lão ta cũng không dám bước vào thêm một bước nào nữa, vội vàng thối lui về phía sau.
"Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?"
Vì sao Điền Trú chưa từng nói với lão ta Thiên Lạc vương phủ có trận pháp hộ viện gì đó chứ?
Sau chốc lát oanh động, vương phủ lại trở về yên tĩnh lần nữa, phảng phất như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Hơi nhíu đôi lông mày trắng, lão giả trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là mở ra bước chân bước vào vương phủ, cũng trong nháy mắt khi lão ta tiến vào vương phủ, phong cảnh xung quanh phát sinh biến hóa...
Dưới bầu trời u ám, vô số Huyền thú hung mãnh chạy về phía lão giả, thế tới to lớn, chẳng qua là sau khi cảm nhận được cấp bậc của đám thú xong, lão giả không khỏi lộ ra nụ cười khinh thường.
Lão ta còn tưởng là trận pháp Thần Khí gì đó, thì ra là không hơn gì cái này...
Hơi giơ tay lên, một thanh loan đao* xuất hiện trong lòng bàn tay của lão ta, lão giả giơ tay lên, một đạo kiếm phong tập kích về phía Huyền thú đứng đầu phía trước kia, chỉ thấy kiếm phong này liền dễ dàng chém Huyền thú thành hai đoạn, nhưng mà chẳng kịp chờ lão giả ra tay đối phó với đầu Huyền thú tiếp theo, liền thấy thân thể Huyền thú vừa tách rời liền bắt đầu hợp lại, khôi phục như lúc ban đầu.
*loan đao ~ đao hình cung
"Này... Điều này sao có thể?"
Lão giả trợn to hai mắt, khϊếp sợ giống như nhìn thấy quỷ, dường như còn chưa hoàn hồn lại từ trong biến cố đột nhiên xảy ra này.
"Rống!"
Sói tru lên, áo ào lao nhanh tới, đám thú bay nhanh như tên bắn ở dưới bầu trời giăng đầy mây đen, nhe răng trợn mắt nhào về phía lão giả, móng vuốt sắc bén dường như có thể xé nát cả bầu trời.
Lão giả không kịp nghĩ nhiều, rút đao ra ngăn cản, nhưng mỗi lần sau khi Huyền thú chết thì sẽ dùng tốc độ nhanh nhất sống lại, hơn nữa theo số lần tử vong thì lực công kích cũng tăng lên rõ ràng.
"Ảo cảnh, chẳng lẽ nơi này là ảo cảnh?"
Nghĩ đến lúc nãy thị vệ gác cửa lớn kêu lên trận pháp hộ viện, lão giả lập tức liên tưởng đến tình cảnh của mình.
Tại sao Điền Trú chết tiệt kia chưa từng nói với mình nơi này có trận pháp hộ viện chứ? Hơn nữa còn là ảo cảnh hiếm gặp? Cho dù biết đây là ảo cảnh, lại không biết phải phá vỡ như thế nào.
"Không được, ta tuyệt không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì..."
Khẽ cau mày, vẻ mặt lão giả lộ ra một tia ngưng trọng, chợt chậm rãi thở dài một hơi: "Xem ra chỉ có thể sử dụng Thần Khí, ta lại rất ít khi sử dụng thanh Thần Khí này, bởi vì có rất ít người có thể bức ta đến tình cảnh này."
Dứt lời, lão giả chậm rãi giơ tay lên, lập tức cuồng phong nổi lên, cuốn theo một trận cát bụi khắp ở không trung, chợt một thanh bảo đao tản ra quang mang màu đen xuất hiện trong tay lão ta.
"Hả? Thần Khí?"
Ở ngoài ảo cảnh, Hồng Lạc Thiên hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về lão giả hiện lên một tia kinh ngạc.
"Rốt cuộc người này là ai? Chẳng những thực lực của bản thân là Thần Hoàng, trên người còn có Thần Khí, lúc nào thì vương phủ trêu chọc phải kẻ địch như thế? Cũng may Vương Phi để lại trận pháp hộ viện, nếu không..."
Nghĩ đến đây, Hồng Lạc Thiên cảm thấy rất là may mắn.
Vương Phi rời đi đã lâu, cũng là thời điểm trở lại, cho dù lão giả này có được Thần Khí nên khác với Thần Hoàng cường giả khác, bất quá kiên trì đến lúc Vương Phi trở lại thì không là vấn đề.
"Khụ khụ!"
Trong trận pháp, y phục lão giả rách tả tơi, ho ra một ngụm máu tươi, đối mặt với thế tới mãnh liệt, hơn nữa thế nào đều không thể gϊếŧ được Huyền thú, trên mặt lão ta lộ ra một tia hàm ý ngưng trọng.
"Chỉ là Thiên Lạc vương phủ nho nhỏ, có thể có được trận pháp như vậy, nếu là ta được đến nó..."
Tâm chợt ngẩn ra, trong mắt lão giả xẹt qua một tia tham lam, nhưng tham lam này tới nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhanh liền tiêu tán, lão ta hiểu được nếu không phá vỡ ảo cảnh này, tính mạng của mình đều khó bảo toàn.
"Ầm!"
Nhanh chóng nâng bảo đao lên, cắm vào trong miệng Huyền thú, thoáng chốc phun ra một dòng máu tươi, sau đó lão giả dùng sức rút ra bảo đao, liền chém Huyền thú trước mặt thành hai đoạn.
Vậy mà, Huyền thú này lại dùng tốc độ nhanh nhất sống lại…
Trên trán không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi, lão giả nắm chặt loan đao, ánh mắt càng ngày càng phát ra nghiêm túc, chợt nâng đao xông vào giữa đàn Huyền, lại nhanh chóng triển khai một đợt chém gϊếŧ lần nữa.
Nửa canh giờ, ở trong vòng nửa canh giờ này, lão ta cũng không biết mình gϊếŧ bao nhiêu Huyền thú, nhưng vô luận gϊếŧ được nhiều hơn nữa, đều chưa từng thật sự diệt vong.
"Ầm!"
Đúng lúc này, chợt vang lên một trận tiếng nổ mạnh mãnh liệt.
Ảo cảnh nhiều kiếm biến mất, lão giả một thân máu tươi vô cùng nhếch nhác lộ ra ở dưới bầu trời, lúc này lão ta nửa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt già nua trắng bệch, khóe miệng tràn đầy vệt máu.
"Thì ra là như vậy, ảo cảnh này càng mạnh là mạnh, càng yếu biến yếu, nếu như Huyền khí của một người tiêu hao hầu như không còn, ảo cảnh chính là biến mất, ha ha, ta rốt cuộc biết phương pháp phá giải ảo cảnh..."
"Ngươi đã biết, vì sao còn cười được chứ?" Híp híp mắt, Hồng Lạc Thiên cười lạnh một tiếng, "Hiện giờ ngươi không còn Huyền lực, chỉ là một con cừu con chờ người làm thịt thôi, nói, vì sao ngươi tới vương phủ chúng ta gây chuyện?"
"Ha ha..."
Mạnh mẽ chống đỡ thân thể, lão giả lảo đảo bò dậy, khóe miệng lơ đãng câu lên một nụ cười châm chọc.
"Phụ thân, lão ta có chút không bình thường."
Hồng Lam khẽ nhíu mày, chẳng biết tại sao, lão giả này cho nàng một cảm giác rất không tốt.
"Ngoài ra, nếu không phải bước vào bên trong vương phủ, chẳng phải ảo cảnh liền không có tác dụng, như thế, Kim Ưng, ngươi đang chờ cái gì? Gϊếŧ đám người kia cho ta."
Vừa dứt lời, ở phía xa bầu trời chợt nhiều ra một bóng người.
Đây là một nữ tử tóc vàng mắt vàng, nếu chỉ nhìn dáng người, liền sẽ khiến cho người ta du͙© vọиɠ đốt người, bất quá khi ánh mắt chuyển qua khuôn mặt của nàng ta liền sẽ không nhịn được thất vọng thở dài một hơi.
Trên mặt nàng ta có một vết sẹo xấu xí, giống như con bò lên mặt, ảnh hưởng mỹ cảm toàn thân.
Trong lúc mọi người ngẩn ra, nữ tử tóc vàng trong hư không giơ lên một trường mâu, hung hăng ném về phía Hồng Lạc Thiên, giống như mũi tên xẹt qua bầu trời, nhanh chóng tập kích tới.
"Ha ha!"
Lão giả ngửa đầu cười to hai tiếng, lúc lão ta cho là Hồng Lạc Thiên sẽ chết dưới trường mâu, lại đột nhiên phát hiện trường mâu ném vào mất đi dấu vết...
"Quên nói cho ngươi biết một chuyện, trận pháp này không chỉ hữu hiệu với kẻ địch, mà còn có tác dụng ngăn trở đối với một vài thứ quái lạ, Vương Phi chúng ta lưu lại trận pháp là cường hãn cỡ nào, vượt xa dự liệu của người khác."
Thân thể già nua hơi ngẩn ra, lão giả cả kinh thất sắc hô: "Không, không thể nào!"
"Không có gì là không thể," khóe miệng hơi giương lên, trên mặt Hồng Lạc Thiên xẹt qua một tia khunh thường, "Ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sự cường đại của Vương Phi chúng ta, nếu lựa chọn xuất thủ với vương phủ, liền nhất định phải có giác ngộ thừa nhận đại giới!"
"Ha ha, ha ha ha..."
Đột nhiên, lão giả lại khẽ cười hai tiếng lần nữa, trong mắt tràn ngập sự châm chọc: "Ta thừa nhận lần này là ta tính sai, nhưng nếu muốn gϊếŧ ta, chỉ bằng đám phế vật các ngươi có tư cách sao? Kim Ưng, chúng ta đi!"
Trong chốc lát, nữ tử tóc vàng kia biến thành một đầu Thư Ưng kim quang lấp lánh, nhanh chóng bay về phía lão giả, cũng ngay tại lúc này, một đạo lôi điện tử sắc thoáng qua, ầm ầm rơi xuống, rơi vào trên thân thể Kim Ưng.
Mùi khét tràn ngập trong không trung, thân thể Kim Ưng nhanh chóng rơi xuống đất, theo sau đó là một tiếng nói nhàn nhạt.
"Nếu đã tới, cần gì phải đi nhanh như vậy chứ? Vẫn là lưu lại làm khách một chút đi."
Bạch y xẹt qua phía chân trời, nữ tử đứng đón gió, tóc đen bay múa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ dần dần tràn đầy sát ý, khóe miệng câu lên một đường cong nhàn nhạt, tròng mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả phía dưới.
"Vương Phi!"
Nhìn thấy nữ tử xuất hiện, trên mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng kêu lên.
"Ta không ở đây trong khoảng thời gian này, các ngươi cực khổ rồi," Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu, hài lòng cười một tiếng, "Chuyện kế tiếp, chính ta sẽ giải quyết."
Thật may là vương phủ có trận pháp, nếu không thì...
Hơi híp mắt, trong mắt Dạ Nhược Ly dần hiện ra một tia sát khí.
"Ngươi muốn làm gì?" Lão giả lui về phía sau hai bước, trong hai tròng mắt tràn đầy hoảng sợ, "Ta cho ngươi biết, ta là người Tử Lăng Quốc, Tử Lăng Quốc ta có tương giao với Lưu Phong Tông, nếu như ngươi gϊếŧ ta..."
"Ầm ầm!"
Lời còn chưa dứt, lôi điện đầy trời ầm ầm rơi xuống, hung hăng nện vào trên thân thể của lão giả, che mất đi lời nói kế tiếp của lão ta.
Dạ Nhược Ly cũng không muốn tính mạng của lão giả, mà là đang hưởng thụ kết quả từ từ hành hạ…
"Lưu Phong Tông? Ngươi nói là ba người Lưu Phong Tông kia sao? Ngươi yên tâm, rất nhanh bọn họ sẽ đi xuống hoàng tuyền cùng ngươi." Dạ Nhược Ly cười khẽ một tiếng, đột nhiên vung Lôi Đình kiếm trong tay lên, vô số Lôi Điện lại lao nhanh xuống lần nữa.
Lưu Phong Tông? Vậy thì như thế nào? Lưu Phong Tông này sớm muộn gì cũng là mục tiêu của nàng, năm đó bất kỳ kẻ nào tham dự bao vây tiêu trừ sư phụ, đều phải sống không bằng chết!
"A!"
"A a a!"
Dưới lôi điện, phát ra tiếng quỷ khóc sói tru, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Tất cả người nghe được âm thanh này không khỏi rùng mình một cái, rất là đồng tình nhìn lão giả đang bị vây ở dưới lôi điện.
"Mẫu thân!"
Đúng lúc này, sau lưng Dạ Nhược Ly vang lên một tiếng nói êm ái.
Dạ Nhược Ly phất phất tay, thu hồi lôi điện, chợt xoay người nhìn về phía tiểu tử sau lưng, hơi mỉm cười nói: "Diệu Nhi, có chuyện gì không?"
Chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, khóe môi Cung Dịch Diệu câu lên nụ cười vô cùng âm hiểm: "Thời gian gần đây tài luyện độc của Diệu Nhi có chút tiến bộ, mẫu thân có thể giao tên gia hỏa này cho Diệu Nhi được không? Đúng rồi, còn có tên lão đầu Tử Lăng Quốc ở cuộc Đại Bỉ, cũng giao cho Diệu Nhi đi, Diệu Nhi thiếu tiểu bạch thử làm thí nghiệm."
Cho dù Cung Dịch Diệu mới bắt đầu đi theo Dạ Nhược Ly luyện chế đan dược từ năm trước, cố tình tiểu tử này chỉ thích những thứ thuốc độc kia, sự yêu thích quỷ dị này khiến đoạn thời gian đó người trong vương phủ đều không dám đến gần tiể tử này, chỉ sợ nhiễm phải chất độc gì đó.
Lúc này nghe được lời nói của tiểu tử này, mọi người đồng loạt rùng mình một cái, không khỏi dâng lên thương cảm với lão giả bị làm tiểu bạch thử.
"Nếu Diệu Nhi thích, kế tiếp mẫu thân sẽ huỷ bỏ thực lực của lão ta, tùy con thí nghiệm, thế nào?" Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, quét mắt nhìn lão giả tê liệt ngã xuống đất, xem thường nói.
"Thật tốt quá!"
Cung Dịch Diệu hưng phấn nhảy lên, ôm lấy cổ Dạ Nhược Ly, hung hăng hôn vào mặt nàng một cái.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Cung Dịch Diệu, tâm Dạ Nhược Ly lập tức hóa thành một dòng nước mềm mại, ánh mắt hàm chứa tràn đầy sủng nịch, lúc trước nếu không phải Diệu Nhi được sinh ra, sợ rằng nàng đã đi Cửu U Giới truy tìm yêu nghiệt.
Nhưng nàng lại không hối hận sinh hài tử ra, nếu không phải là như thế, năm năm qua nàng khó mà chống chịu được một mình...
"Diệu Nhi," Hồng Lam đi lên phía trước, hung hăng xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu tử này, khóe môi giương lên, "Mới vài ngày không gặp, cháu có nhớ Lam di không?"
Bĩu bĩu môi, ánh mắt Cung Dịch Diệu chợt lóe lên, khuôn mặt khả ái lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Diệu Nhi dĩ nhiên là nhớ Lam di rồi."
"Thật sao?" Trên mặt Hồng Lam vui vẻ, có chút thụ sủng nhược kinh hỏi.
"Đương nhiên là thật," Cung Dịch Diệu khẳng định gật đầu nhỏ một cái, chớp chớp mắt, nói, "Lam di, Diệu Nhi làm thí nghiệm một mình rất vất vả, nếu không thì Lam di và cữu cữu cùng hỗ trợ đi."
"Được."
Nhìn hai mắt tràn đầy mong đợi của Cung Dịch Diệu, Hồng Lam không chút suy nghĩ liền đồng ý.
"Cái gì?" Nghe vậy, Bắc Ảnh Phong lập tức bác bỏ, "Tại sao ta phải hỗ trợ?"
Để hắn hỗ trợ? Ai biết tiểu tử này có ý nghĩ gì chứ? Hắn cũng không muốn làm một vài chuyện không giải thích được...
"Cữu cữu không muốn giúp Diệu Nhi sao?" Cung Dịch Diệu cong miệng lên, trong đôi mắt to ngấn lệ, "Thế nhưng lão đầu cường tráng như vậy, Diệu Nhi nhỏ yếu như vậy, ngộ nhỡ bị lão ta đả thương thì làm sao bây giờ?"
Cái gì? Tiểu tử này nhỏ yếu? Nghe nói như vậy mọi người đều có một loại kích động trào máu.
"Này, ngươi là ai?" Hồng Lam quay đầu qua, hung hăng trợn mắt nhìn Bắc Ảnh Phong, "Diệu Nhi chỉ là để ngươi hỗ trợ mà thôi, cũng không phải là ăn ngươi, thiệt là, Diệu Nhi ngoan, hắn không muốn hỗ trợ, một mình Lam di cũng có thể giúp cháu."
Lúc này Bắc Ảnh Phong nghẹn lời, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Cái tên tiểu tử này, coi như cữu cữu sợ cháu."
Le lưỡi một cái, Cung Dịch Diệu giảo hoạt nở nụ cười, dù thế nào đi nữa mình cũng không muốn để cữu cữu hỗ trợ nhiều, chỉ là tìm người khuân vác mà thôi...
"Cữu cữu, làm phiền cữu cữu giúp Diệu Nhi đưa lão gia hỏa kia tới đây, Lam di, chúng ta đi chuẩn bị, Diệu Nhi cho lão nhân kia một kinh hỉ." Cung Dịch Diệu kéo ống tay áo của Hồng Lam, nhanh chóng chạy về phía gian phòng của mình.
Nghe được câu nói sau cùng của tiểu tử này, mọi người đồng loạt rùng mình một cái.
Kinh hỉ? Phỏng chừng là có kinh không hỉ... lần này lão giả kia xong đời rồi, ai bảo lão ta thật khéo rơi vào trong tay tiểu tử ác ma này, phỏng chừng không chết cũng bị lột da.
Mà chuyện ở đây cũng đã kết thúc, sau đó Dạ Nhược Ly liền vào trong Thanh Minh Phủ, thấy nàng xuất hiện, mọi người trong Thanh Minh Phủ đều xông tới.
"Linh Đồng, đi thôi, chúng ta tới cánh cửa thứ năm xem một chút."
"Dạ, chủ nhân."
Kể từ sau khi đột phá, cũng chưa từng có cơ hội vào trong cánh cửa thứ năm, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội biết cánh cửa thứ năm cho nàng vật gì, bất quá không cần nghĩ cũng biết càng cường hãn hơn những cánh cửa phía trước.
Bàn tay nhẹ đặt lên trên cửa, trong chốc lát bạch quang thoáng hiện lên, tràn ngập khắp Thanh Minh Phủ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đại môn chậm rãi mở ra, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy đồ vật trong cửa thì tất cả mọi người đều ngây dại...
"Thần Khí? Chẳng lẽ nơi đây lại là Thần Khí?"
"Không, không đúng, dường như những thứ này có chút không giống với Thần Khí."
"Siêu Thần Khí!" Phong Thần hít một hơi khí lạnh, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Không ngờ lại là Siêu Thần Khí, sao có thể có nhiều Siêu Thần Khí như vậy chứ? Bản thân Thanh Minh Phủ chính là Siêu Thần Khí, sao chứa được nhiều Siêu Thần Khí như vậy, chẳng lẽ..."
Thân thể mềm mại đột nhiên ngẩn ra, Phong Thần tựa như nghĩ đến cái gì, cả người cũng cứng đờ.
Hai Linh Đồng đưa mắt nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng nữ nhân này cũng biết được bọn họ không phải là Khí Linh của Siêu Thần Khí, đường đường là Siêu Thần Khí, thế nào có thể so sánh với Thanh Minh Phủ duy nhất trên đời này chứ?
"Nha đầu, vận khí của ngươi cũng không khỏi tốt quá mức đi."
Phong Thần lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, ở toàn bộ Phong Vực, Siêu Thần Khí là có thể đếm được trên đầu ngón tay, duy chỉ có cấp bậc của một vũ khí, ở Phong Vực thậm chí cả Thần Chi Đại lục đều không hề có.
Chí Tôn Thần Khí, thứ đồ hư vô mờ mịt đó thật sự tồn tại sao?
"Vận khí tốt?" Dạ Nhược Ly nhún vai một cái, không cho là đúng nói: "Đến bây giờ ta đều không giải thích được, bởi vì Thanh Minh Phủ này là một lão giả lôi thôi lếch thếch tặng cho ta, dù sao ta cũng không dùng được nhiều Siêu Thần Khí như vậy, mỗi người các ngươi đều chọn lấy một thanh đi, nhưng điều kiện trước tiên là trả thanh Thần Khí lại cho ta."
Đôi mắt của mọi người đều sáng lên, hưng phấn nhìn đám Siêu Thần Khí này.
Có Siêu Thần Khí, nàng có thể đổi tất cả kiếm trong kiếm trận thành Thần Khí, kể từ đó chắc chắn lực lượng sẽ tăng mạnh vượt bậc.
Đột nhiên, Dạ Nhược Ly tựa như nghĩ đến gì đó, tầm mắt nhìn về phía Phong Thần: "Ngài từng nói người Lưu Phong Tông đã phát hiện ngài, đây là thật?"
"Không sai, ta cảm thấy linh bài của ta ở trong tay bọn họ, linh bài ở, bọn họ phát hiện được tung tích của ta, Nhược Ly nha đầu, hiện giờ có Siêu Thần Khí, muốn gϊếŧ bọn họ rất dễ dàng, chúng ta có cần lại tới Thiên Đấu Quốc không?"
"Không, chúng ta chờ ở chỗ này," Dạ Nhược Ly lắc đầu một cái, khẽ mỉm cười, "Đầu tiên, chúng ta trở lại cũng vô dụng, chắc chắn ba người Lưu Phong Tông kia đã không còn ở đó, thứ hai, nếu bọn họ phát hiện ngài, theo suy nghĩ của bọn họ sao lại có thể để cho ngài trở lại Trung Châu chứ? Tất nhiên sẽ đến Thiên Lạc Bình Nguyên, một khi đã như vậy, sao chúng ta không chờ ở chỗ này?"
Nở nụ cười, Phong Thần nhìn về phía bầu trời ngoài cửa, thở dài một hơi: "Đã bao nhiêu năm rồi đây? Ta rời khỏi Phong Vực đã hơn năm trăm năm, trong hơn năm trăm năm này ta vẫn sống trong thù hận, không hề có một khắc nào là không nghĩ tới báo thù, hiện giờ cách kẻ thù gần như thế, có lẽ rất nhanh ta liền có thể báo thù này..."
Nắm chặt quả đấm, ánh mắt Phong Thần mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Nhìn Phong Thần như thế, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ vì phản bội Phong Thần, một là người yêu của nàng, một người khác là thân muội muội của nàng, sao nàng có thể không hận chứ?
Đổi thành bọn họ, sợ rằng cỗ hận ý này sẽ càng nồng đậm...
Trong thời gian sau đó, Dạ Nhược Ly chưa từng chờ được ba người Lưu Phong Tông kia, ngược lại là Mạc Nhiên không mời mà tới đến cửa bái phỏng.
"Nhược Ly Đại sư," mới vừa bước vào bên trong phòng khách, Mạc Nhiên liền vội vội vàng vàng nói, "Ta nghe nói Tử Lăng Quốc khốn kiếp kia tới Thiên Lạc vương phủ gây rối đúng không? Trong vương phủ có bị tổn thất gì không?"
Ông cũng mới nhận được tin tức ngày hôm qua, liền vội vội vàng vàng chạy đến Thiên Lạc Thành, dù sao Dạ Nhược Ly đến Thiên Đấu Quốc, lẽ ra mình nên giúp nàng chiếu cố vương phủ thật tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra loại chuyện như vậy.
"Người kia đã bị chế phục, cũng không có bị tổn thất."
Nghe vậy, Mạc Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may trong vương phủ không bị tổn thất, nếu không ông không biết nên đối mặt với nàng thế nào. Trong lúc Mạc Nhiên đang định nói tiếp, một hạ nhân vương phủ vội vã đi vào.
"Vương Phi, An Thân Vương Tinh Đấu Quốc tới đây bái phỏng."
Mạc Nhiên sửng sốt một chút, có chút không rõ nguyên do, vì sao Thân Vương Tinh Đấu Quốc lại tới bái phỏng Nhược Ly Đại sư?
"Vương Phi, Vương Phi..."
Không đợi ông suy nghĩ ra, lại có một người bước nhanh vào, thở hổn hển nói: "Vương Phi, An Thái Đại sư Thiên Đấu Quốc và Phương Minh Đại nhân tới đây bái phỏng."
Cái gì? Mạc Nhiên cả kinh thiếu chút nữa rớt ra khỏi ghế.
An Thái Đại sư Thiên Đấu Quốc, được công nhận là Đệ nhất Luyện Đan Sư trong Tứ Quốc, mặc dù thực lực của Nhược Ly Đại sư rất mạnh, chẳng lẽ còn vượt qua An Thái Đại sư sao? Huống chi, Thiên Đấu Quốc đứng đầu trong Tứ Quốc, chính là bởi vì có Phương Minh nửa bước Thần Tôn này.
Hơn nữa Phương Minh tấn thăng nửa bước Thần Tôn còn lâu hơn ông, nếu như thật sự chiến đấu, ông cũng không nhất định là đối thủ của Phương Minh.
"Tinh Đấu Quốc và Thiên Đấu Quốc?" Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, dung nhan tuyệt mỹ lạnh xuống, "Cho bọn họ vào đi, ta cũng muốn biết, rốt cuộc bọn họ tới đây là vì chuyện gì."
"Dạ, Vương Phi."
Hai người đồng thời chắp tay ôm quyền, nhanh chóng đi về phía ngoài cửa.
Một lúc sau, người hai quốc liền đi đến dưới sự dẫn dắt của hạ nhân vương phủ.
"Ha ha, Nhược Ly Đại sư, đã lâu không gặp, nghe nói gần đây trong vương phủ của Nhược Ly Đại sư xảy ra chút biến cố, liệu có cần Tinh Đấu Quốc chúng ta hỗ trợ không? Nếu có cần, chúng ta chắc chắn sẽ bất chấp gian nguy, không chối từ!"
An Thân Vương cười to hai tiếng, bước nhanh đến, giọng nói như là quen thuộc khiến cho Dạ Nhược Ly không khỏi nhíu mày lần nữa.
Đã lâu không gặp? Dường như bọn họ liền chưa từng gặp qua...
"Nhược Ly Đại sư, Thiên Đấu Quốc ta cũng giống vậy," thấy bị An Thân Vương đoạt tiên cơ, Phương Minh vội vàng mở miệng, "Nếu Đại sư có cần, Thiên Đấu Quốc ta nguyện ý vĩnh viễn đứng ở bên phía Đại sư."
Khẽ vuốt ve Huyền Linh giới chỉ trên tay, giọng điệu của Dạ Nhược Ly không lạnh không nóng nói: "Chuyện về Tử Lăng Quốc đã giải quyết xong, cũng không làm phiền các ngươi tương trợ."
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng đều hàm chứa nụ cười khổ.
"Cái đó, Nhược Ly Đại sư..." An Thân Vương cất bước tiến lên, thận trọng lấy ra một hộp gỗ màu xanh lam, rất cung kính đưa tới trước mặt Dạ Nhược Ly, "Nhược Ly Đại sư, đây là vật tổ truyền của Tinh Đấu Quốc ta, tên là Hồn Ngọc, nếu là linh hồn bị tổn thương, có thể dùng để khôi phục từ từ."
Hồn Ngọc? Nội tâm Dạ Nhược Ly khẽ động, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ là khẽ vuốt ve Huyền Linh giới chỉ trên ngón tay.
Cắn chặt răng, An Thân Vương hạ quyết định, lấy tiếp ra một vật từ trong ống tay áo, lại đưa đến trước mặt Dạ Nhược Ly lần nữa.
"Cái này cũng đồng thời là vật tổ truyền của Tinh Đấu Quốc chúng ta, chính là một gốc cây dược liệu song hệ phong hỏa, bởi vì huyền giả song hệ phong hỏa cực kỳ khó tìm, dược liệu này ở chỗ này cũng không có chỗ dùng, không bằng tặng cho Đại sư, tin tưởng Đại sư sẽ tìm được chỗ để dùng nó."
Tâm run lên bần bật, Dạ Nhược Ly làm bộ như không thèm để ý nhận lấy hai vật đó, nói: "Được rồi, hai thứ đồ này ta nhận."
Phong Thần chính là huyền giả song hệ phong hỏa, nói không chừng sau này dược liệu đó sẽ có tác dụng.
Đưa hai vật phẩm này ra, tâm An Thân Vương đều đang rỉ máu, nhưng nếu như thế có thể tiêu tan thái độ thù địch của một vị Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nói thế nào đều đáng giá.
Này cũng do đám ngu ngốc kia, nói gì không được, lại hết lần này tới lần khác giúp đỡ Tử Lăng Quốc và Lưu Phong Tông, nếu không thì đâu cần mất máu nhiều như thế?
"Nhược Ly Đại sư, khoảng thời gian trước ta ra ngoài tuần tra, trong lúc vô tình thu được một dược liệu, cho dù là An Thái Đại sư cũng không nói ra được dược liệu này đến từ đâu, kính xin Nhược Ly Đại sư hỗ trợ giám định."
Dứt lời, Phương Minh lấy ra một gốc cây Tiểu Hoa màu xanh âm u từ trong Không Gian Giới Chỉ, một mùi thơm ngát xông vào mũi, lập tức làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy dược liệu, tâm Dạ Nhược Ly lại khẽ động lần nữa, vậy mà trên khuôn mặt vẫn không chút biểu tình như cũ.
"Không Linh Thảo, một loại dược liệu trong Phục Hồn Đan."
Phục Hồn Đan, ít nhất có thể khiến cho thực lực của Phong Thần khôi phục lại một cấp bậc, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có người đưa Không Linh Thảo tới, hiện giờ chỉ thiếu vài dược liệu nữa.
Bất quá chỉ nghĩ dựa vào một gốc cây dược liệu liền tiêu tan đi bất mãn của nàng, điều này sao có thể chứ? Không để cho ông ta mất máu nhiều sao nàng có thể chịu để yên đây?
"Nhược Ly Đại sư, trừ cái này ra, ta còn đưa cho ngài một thứ."
Lau lau mồ hôi lạnh trên trán, Phương Minh mở hai tay ra, hai khối khoáng thạch liền lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của ông ta.
"Đây là Hắc Thánh Thạch, Thiên Đấu Quốc ta tổng cộng cũng chỉ có hai khối như vậy, hôm nay ta liền tặng nó cho Nhược Ly Đại sư."
"Ừ," gật đầu một cái, Dạ Nhược Ly vung tay lên, bỏ dược liệu và khoáng thạch vào Huyền Linh giới chỉ, "Đúng rồi, gần đây ta muốn khuếch trương địa bàn nên ta muốn Khinh Lạc Bình Nguyên của Thiên Đấu Quốc và Tinh Linh Bình Nguyên của Tinh Đấu Quốc."
Hai địa phương này, một nơi sản sinh nhiều dược liệu, một nơi có vô số mạch khoáng, thích hợp với sự phát triển hiện giờ của Thiên Lạc vương phủ.
"Dễ bàn, dễ bàn, nếu Nhược Ly Đại sư cần, ta nguyện ý dâng địa bàn lên bằng hai tay."
Cho dù hai người rất đau lòng, nhưng thời điểm này hoàn toàn không lo lắng được nhiều như vậy, ai bảo đám ngu ngốc kia từng đắc tội nàng? Cũng không nhìn thử một Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư há là đám ngu ngốc kia có thể đắc tội được?
Vậy mà, Mạc Nhiên ở một bên lại không khỏi sững sờ.
Đây rốt cuộc là đang làm cái gì? Hai quốc gia này, một so với một đều ích kỷ, một so với một đều hẹp hòi, thế nào sẽ không cầu hồi báo mà đưa lên những vật trân quý này? Còn tặng địa bàn lớn nhất của hai quốc cho nàng?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại Tứ Quốc Tụ Hội? Vì sao những người này lại có biến hóa lớn như vậy?
Lúc Mạc Nhiên không rõ chân tướng, Hồng Lạc Thiên bước nhanh vào đại sảnh, còn chưa kịp thở liền vội vàng nói: "Vương Phi, có ba người tới bái phỏng, bọn họ tự xưng là đến từ Trung Châu, là ba trọng tài của trận tỷ thí luyện đan lần này."
Lúc nói lời này thì Hồng Lạc Thiên liếc nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt có khϊếp sợ không hề che giấu.
Trung Châu đó là Thánh Địa trong lòng mọi người ở Phong Vực, cường giả như vậy tới vương phủ bái phỏng, làm sao có thể không khiến ông khϊếp sợ?
"Cái gì?" Mạc Nhiên kinh ngạc nhảy dựng lên, trợn mắt há to mồm.
Ba trọng tài của trận tỷ thí luyện đan? Không phải là ba người kia sao? Với tính tình của Lỗ Lạc Đại sư vậy mà lại không xông thẳng vào? Từ lúc nào mà ông trở nên lễ độ như thế? Huống chi là Khưu Lân Đại sư cao ngạo như vậy, thế nhưng cũng nguyện ý chờ đám thị vệ gác cửa thông báo? Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?