Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 50: Nhị Hoàng tử Tử Lăng Quốc

Edit: Preiya

Thiên Đấu Quốc, ở ngoài cửa thành uy nghiêm trầm lắng, mấy chiếc xe ngựa xa hoa một trước một sau chạy nhanh đến, bởi vì gần đây là do Tứ Quốc tụ hội, thành vệ nhìn nhưng không thấy kì lạ đối với chuyện này.

Vậy mà, khi ký hiệu thuộc về Lạc Nguyệt Quốc trên xe ngựa chiếu vào tầm mắt của bọn họ. Hai thành vệ vốn định cung kính nghênh đón, lúc này lại dừng lại bước chân, khóe miệng hàm chứa nụ cười khinh thường.

"Ta còn tưởng lần này tới là quốc gia nào, không ngờ là cái tiểu địa phương Lạc Nguyệt Quốc đó."

"Ha ha, người của loại tiểu địa phương này vẫn còn tới tham gia Tứ Quốc tụ hội, bọn họ cũng không lo lắng sẽ thua rất thảm sao?"

"Người ta muốn thua thì chúng ta có biện pháp gì nào? Trong Tứ Quốc tụ hội, Lạc Nguyệt Quốc này nhất định là tồn tại lót đáy."

Cho dù trong Lạc Nguyệt Quốc có Thiên Lạc Bình Nguyên và Kỳ Lân bộ tộc, thế nhưng hai địa phương này, một không muốn thần phục Hoàng gia, một thân là Huyền thú, sẽ không tùy ý nhúng tay vào chuyện của nhân loại, vì vậy, thực lực của Lạc Nguyệt Quốc liền cực kỳ thấp kém.

Hai thành vệ chưa từng thu lại nên tiếng nói theo gió thổi nhẹ vào trong kiệu, sắc mặt mọi người tức giận đến đỏ bừng, nếu không phải là từ đầu đến cuối Dạ Nhược Ly không nói ra lời, bọn họ đã sớm xông ra liều mạng với những thành vệ này rồi.

Bất quá như thế, mọi người cũng hiểu được địa vị của Lạc Nguyệt Quốc trong lòng của các quốc gia khác, ngay cả hai thành vệ nho nhỏ cũng khinh thường Lạc Nguyệt quốc, huống chi là đám thiên tài đến từ tam quốc còn lại?

Sinh hoạt ăn uống hàng ngày của người tới tham gia tụ hội đều do Thiên Đấu Quốc sắp xếp, lúc mọi người đi tới cửa thành, lập tức có người tới nghênh đón, giống hệt như hai thành vệ lúc nãy, khi người này nhìn đến ký hiệu Lạc Nguyệt Quốc trên xe ngựa thì trong mắt lặng lẽ xẹt qua khinh thường.

"Cuối cùng đã tới, thật tốt quá."

Mạc Đình vội vàng nhảy xuống xe ngựa, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều mang theo hưng phấn không hề che giấu.

Vất vả trong hai tháng liên tiếp để cho tâm thần nàng mệt mỏi, hôm nay cuối cùng đã tới Thiên Đấu Quốc, vẻ mỏi mệt trên mặt lập tức biến mất hầu như không còn, đôi mắt sáng cũng tò mò đánh giá chung quanh.

Thiên Đấu Quốc không hổ là mạnh nhất trong tứ quốc, dù cho là Lạc Nguyệt Quốc cũng không thể sánh bằng mức phồn hoa bực này, vô luận như thế nào, tới chốn phồn hoa này, sau đó cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.

"Thiên Đấu Quốc thoạt nhìn quả thật phồn hoa, chẳng qua là phồn hoa quá mức thê lương."

Thủy Nhuận theo sát nhảy xuống xe ngựa, cẩm y giương nhẹ, hắn đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng câu lên một đường cong nhàn nhạt.

Khẽ bĩu môi, Mạc Đình hừ lạnh một tiếng liền quay đầu qua, nàng ghét nhất chính là điểm này của Thủy Nhuận, luôn luôn cho là mình có thể nhìn thấu phồn hoa trên đời, thật hy vọng cả đời cũng đừng nhìn cái đồ quỷ chán ghét làm ra vẻ này nữa.

"Quả thật như thế, dưới sự phồn hoa dù sao cũng chất vô số đống bạch cốt âm u."

Dạ Nhược Ly vén màn kiệu lên, nhẹ nhàng cất bước đi xuống, nhìn cảnh tượng phồn hoa tại Thiên Đấu Quốc không khỏi thở dài một hơi, nhưng thói đời này vốn là như thế, Cường Giả Vi Tôn, thực lực tối cao, một quốc gia có thể phát ra phát triển đến mức độ như thế, tất nhiên từng phải bỏ ra rất nhiều.

Hai mắt Mạc Đình phát sáng nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt sáng lóe lên ánh sao, thật không hổ là Nhược Ly Đại sư, thế nhưng lại có thể nói ra lời có nhiều triết học như vậy, quả thật là thần tượng trong lòng nàng.

Nếu để cho Thủy Nhuận nghe được lời này của nàng, nhất định sẽ bị nàng chọc tức đến hộc máu.

Lời của mình là làm ra vẻ, do Nhược Ly Đại sư nói ra liền trở thành có nhiều triết học? Đây… Đây là đạo lý gì chứ?

"Mẫu thân," Cung Dịch Diệu lôi kéo tay Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt to trong suốt như mặt nước hàm chứa ánh sáng hồn nhiên, "Nơi này không tốt, Diệu Nhi càng thích nhà của mẫu thân hơn."

Môi đỏ mọng khẽ vểnh lên, tâm tư của tiểu tử này tương đối nhạy cảm, người nơi này đối xử với bọn họ đều không hữu hảo, chỉ có Thiên Lạc vương phủ tại Thiên Lạc Bình Nguyên mới có cảm giác ấm áp của nhà.

Mặc dù Bắc Ảnh Phong không nói, thế nhưng ý nghĩ trong lòng lại không khác với tiểu tử này là mấy.

Sau đó những người còn lại cũng nhảy xuống ngựa xe, đồng loạt đứng ở sau lưng Dạ Nhược Ly, tò mò quan sát cảnh trí bốn phía.

"Hừ."

Một tiếng hừ nhẹ khiến mọi người đang đắm chìm trong sự phồn hoa tại Thiên Đấu Quốc đều lấy lại tinh thần, trên mặt lão giả khinh thường, ánh mắt nhìn về phía mọi người nghiễm nhiên chính là đồ quê mùa chưa từng trải qua việc đời.

"Chư vị, ta là người nghênh đón các ngươi lần này, các ngươi gọi ta Trương tổng quản là được, bệ hạ chúng ta đã sắp xếp xong chỗ ở của chư vị, các ngươi liền theo ta đi tới."

Trương tổng quản chắp hai tay sau lưng, khẽ nâng cằm lên, sắc mặt tràn đầy kiêu căng.

Cho dù hai người Trịnh Thiên Nhiên và Y Ân Lạc là Thần Hoàng cường giả, đều bị ông ta không để trong mắt, có thể thấy được người Thiên Đấu Quốc cao ngạo và địa vị của Lạc Nguyệt Quốc thấp kém.

Mặc dù hai người rất là bất mãn, nhưng lại ở trong Thiên Đấu Quốc nên không dám càn rỡ, dù sao so sánh với Thiên Đấu Quốc thì Lạc Nguyệt Quốc giống như là tiểu hài tử, sao tiểu hài tử có thể đánh nhau với đại nhân chứ?

Sau khi bỏ lại lời nói này, Trương tổng quản không nhiều lời nữa, phất phất tay áo liền xoay người đi về phía sau.

Cho dù tâm tư mọi người có bất mãn, thấy Dạ Nhược Ly không nói gì, cũng chỉ có thể đi theo, một lát sau, bọn họ liền dừng bước lại trước cửa của một tòa sân viện.

"Đến rồi, nơi này chính là chỗ các ngươi ỏ trong khoảng thời gian này." Vung tay áo lên, Trương tổng quản chậm rãi xoay người, ngưng mắt nhìn mọi người sau lưng, lạnh giọng nói.

Hiện ra ở trước mặt bọn họ chính là một tòa sân viện bình thường đến không thể bình thường hơn, đại môn được quét một lớp màu đỏ thắm, phía trên dán hai bức câu đối, hai bên bậc thềm để hai con sư tử đá, trong đó có một con sư tử đá thiếu một mắt, mất đi uy phong lẫm liệt cần có.

So sánh với sự xa hoa của Thiên Đấu Quốc, nơi này cũng liền chỉ có thể hơn được thôn nghèo.

"Này, ngươi nhìn cho rõ, bản công chúa là công chúa Lạc Nguyệt Quốc, là muội muội duy nhất của hoàng huynh, ngươi vậy mà lại để cho bản công chúa ở loại địa phương này, đây chính là đạo đãi khách của Thiên Đấu Quốc sao?"

Mạc Đình bước nhanh đến phía trước, hai tay chống nạnh, đôi mắt đẹp hung ác nhìn chằm chằm vào Trương tổng quản, nghiến răng nghiến lợi nói.

Những người còn lại cũng lộ ra vẻ bất mãn của mình, ở trong Lạc Nguyệt Quốc, bọn họ đều là đối tượng gia tộc bồi dưỡng trọng điểm, làm sao có thể chịu được bị đối đãi như vậy? Nếu không phải nơi này là Thiên Đấu Quốc, khẳng định cái lão gia hỏa này đã xong đời.

Mà bên Lạc Nguyệt Quốc, trừ Dạ Nhược Ly ra cũng chỉ có hai người cũng không tức giận bởi vì thế.

Từ đầu đến cuối khóe môi Y Thanh Ca hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, con ngươi màu lục ngắm nhìn Dạ Nhược Ly. Dù là thân thể hắn hồi phục, làn da lại vẫn luôn trắng hơn người bình thường như cũ, làn da như ngọc thẩm thấu nhàn nhạt quang mang.

Gió nhẹ lướt qua, bóng dáng gầy gò đứng ở trong gió mát, dù sao cũng làm cho người ta một loại cảm giác gió thổi liền ngã, nhưng lại có người nào biết, trong thân thể gầy yếu kia cất chứa lực lượng cường đại?

Thiếu niên Mạc Tịch Dương Mạc gia khẽ cong môi, quang mang trong đôi mắt còn tinh khiết hơn nước, không thấm một chút tạp chất nào, phảng phất như thế giới của hắn chính là một tờ giấy trắng, không có một chút vết bẩn nào.

"Hừ!" Trương tổng quản hừ lạnh một tiếng, khóe miệng câu lên nụ cười trào phúng, "Bất quá chỉ là một công chúa của quốc gia nho nhỏ thôi, chớ thật sự coi trọng chính mình, ở trong Thiên Đấu Quốc ta, các ngươi đều không phải là cái gì hết! Cho các ngươi chỗ ở đã coi như tận hết lễ nghĩa của chủ nhân địa phương rồi, các ngươi không thích thì đừng ở!"

"Ngươi..." Mạc Đình đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng thân là công chúa Lạc Nguyệt quốc, khi nào phải chịu qua vũ nhục bực này? Nàng cắn môi một cái, nói, "Ngươi chờ đó cho ta, các ngươi nhất định sẽ hối hận! Lần này hai mục tranh tài giữa tứ quốc, Lạc Nguyệt Quốc chúng ta nhất định có thể đạt được thắng lợi cuối cùng."

Trong tỷ thí giữa các thiên tài có Y Thanh Ca, Y Phỉ Phỉ, có những người khác, nàng và Thủy Nhuận, mặc dù tranh tài Luyện Đan Sư chỉ có một mình Nhược Ly Đại sư dự thi, nhưng ngài lại hơn hẳn mọi người.

Mạc Đình có tự tin, quán quân của hai mục tỷ thí đều thuộc về Lạc Nguyệt Quốc.

"Ha ha, đây là chuyện cười dễ nghe nhất mà bản tổng quản hôm nay nghe được," Trương tổng quản ngửa đầu cười to hai tiếng, trước khi rời đi cặp con ngươi sắc bén kia quét qua Mạc Đình, trong mắt hàm chứa giễu cợt, "Ta sẽ ở chỗ này chờ các ngươi chiến thắng, ha ha ha..."

Cười to ba tiếng lần nữa, Trương tổng quản phất phất tay áo, sau đó cũng rời đi không hề quay đầu lại.

"Cái tên tổng quản chó má này!"

Nhìn bóng lưng Trương tổng quản rời đi, Mạc Đình hung hăng giẫm chân, cắn môi, tức giận bất bình nói.

"Được rồi, ngươi cần gì phải so đo với một lão gia hỏa mắt chó nhìn người thấp kia chứ?" Thủy Nhuận nhún vai một cái, giọng nói rất là xem thường, "Khó được đi tới Thiên Đấu Quốc, mọi người chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

Nghe được một câu đề nghị cuối cùng của Thủy Nhuận, Mạc Đình lập tức nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, trong tròng mắt tản ra quang mang cuồng nhiệt, dùng sức gật đầu một cái: "Được, ta cũng muốn đi dạo chợ ở Thiên Đấu Quốc này."

Sau đó tất cả ánh mắt rơi vào trên người Dạ Nhược Ly, tựa như đang chờ đợi lựa chọn của nàng, dù sao dọc theo con đường này bao gồm cả Y Ân Lạc thì tất cả mọi người đều thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của nàng.

"Các ngươi muốn đi cứ đi, không cần thiết lúc nào cũng trưng cầu ý kiến của ta," nhìn thấy tầm mắt của mọi người, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Ta về phòng nghỉ ngơi trước, các ngươi tùy tiện."

Dứt lời, cũng không để ý tới mọi người nữa, lôi kéo Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Phong liền bước vào Tiền viện.

Y Thanh Ca không cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này, mà Mạc Tịch Dương cũng không có hào hứng đi dạo với mọi người, về phần hai lão gia hỏa Y Ân Lạc, sao có thể tụ họp cùng một chỗ với người trẻ tuổi chứ? Vì vậy, chỉ có đám người Mạc Đình hưng phấn rời khỏi nơi này.

Thiên Đấu Quốc, phồn hoa nhất chính là Thiên Nhai, đám người Mạc Đình đều là lần đầu tới Thiên Đấu Quốc, đương nhiên đều sẽ đi dạo khắp cả một con phố, khiến cho những nam tử như Thủy Nhuận cũng không nhịn được kêu khổ, cho dù là tu luyện cũng không khổ cực bằng bồi nữ tử đi dạo phố.

Cho nên, đến cuối cùng mỗi người đi mỗi ngả, chỉ còn lại Mạc Đình và Y Phỉ Phỉ đi dạo cùng nhau.

"Phỉ Phỉ, ngươi thấy cái váy này như thế nào?"

Nhìn theo hướng ngón tay Mạc Đình chỉ, ánh mắt Y Phỉ Phỉ rơi vào trên một cái váy tơ y màu vàng.

"Ngươi nói nếu như Nhược Ly Đại sư mặc cái váy này vào thì như thế nào?" Ánh mắt Mạc Đình sáng lên, có lẽ là nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, khóe miệng giương lên nụ cười hưng phấn.

"Cái váy này cũng không tệ, nhưng ta nghĩ sư phụ chắc là sẽ không thích."

"Nhưng ngươi không cảm thấy Nhược Ly Đại sư mặc cũng quá duy nhất sao? Luôn luôn là một bộ bạch y, lộ ra vẻ cô tịch tái nhợt, nếu như Đại sư thay bộ váy này vào, chắc chắn sẽ tuyệt sắc khuynh thành, không người nào có thể ngăn cản."

Dứt lời, Mạc Đình liền vươn tay ra muốn nắm lấy bộ váy áo này, nhưng khi tay của nàng vừa chạm vào vạt áo thì ở bên cạnh liền có bàn tay to đưa ra, đặt ở trên mu bàn tay của nàng.

Tâm đột nhiên cả kinh, Mạc Đình vội vàng rút tay về, ngước mắt nhìn về phía nam tử đứng trước mặt.

Chỉ thấy nam tử mặc bạch y, dung nhan tuấn mỹ, tay cầm một cái quạt giấy, ánh mắt của hắn ta rơi vào trên người Mạc Đình, cử chỉ phong độ cười một tiếng: "Mạc Đình công chúa, đã lâu không gặp, không ngờ tới ngươi cũng tới tham gia Tứ Quốc tụ hội."

"Là ngươi?" Mạc Đình chán ghét nhíu nhíu mày, hiển nhiên không có bao nhiêu hảo cảm đối với nam tử trước mắt, "Nhị hoàng tử, sao ngươi lại ở đây?"

"Ngươi có thể đại biểu Lạc Nguyệt Quốc tiến đến, đương nhiên bản hoàng tử sẽ đại biểu Tử Lăng Quốc, " Bạch Hạc khẽ mỉm cười, khẽ phe phẩy chiếc quạt giấy, nhìn Mạc Đình, trong tròng mắt xẹt qua thèm thuồng rất rõ ràng, "Nếu như Mạc Đình công chúa nhìn trúng cái váy này, vậy thì bản hoàng tử liền tặng một nhân tình, mua rồi đưa cho công chúa, thế nào?"

"Y phục này đã bị tay bẩn thỉu của ngươi chạm qua, bản công chúa không cần, Phỉ Phỉ, chúng ta đi."

Mạc Đình không muốn tiếp tục ở lại nơi này, sau khi bỏ lại câu này liền lôi kéo Y Phỉ Phỉ đi thẳng về phía cửa.

"Đứng lại!" vẻ mặt Bạch Hạc lạnh lẽo, thu hồi quạt giấy trong tay, trong ánh mắt lộ ra âm lãnh, "Bản hoàng tử có để cho các ngươi rời đi sao? Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt! Một Lạc Nguyệt Quốc nho nhỏ, còn không đáng để cho bản hoàng tử đặt ở trong mắt! Ngươi thật sự cho rằng Lạc Nguyệt Quốc đó có thể che chở được ngươi sao? Ha ha ha! Đây thật là chuyện vô cùng buồn cười, chỉ cần một câu nói của bản hoàng tử, hoàng huynh của ngươi sẽ ngoan ngoãn đưa ngươi đến trên giường bản hoàng tử, mà bản hoàng tử vốn không muốn dùng thủ đoạn này, những điều này đều là do ngươi ép."

Bước chân hơi chậm lại, Mạc Đình nắm chặt thành quả đấm, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt vô sắc, thân thể run rẩy này không khỏi làm cho người ta thương tiếc.

"Ngươi..." Y Phỉ Phỉ nắm chặt quả đấm, tựa như muốn lý luận với Bạch Hạc, chẳng qua là nàng mới vừa đi mấy bước, liền bị một cánh tay lạnh như băng kéo lại.

"Thôi, Phỉ Phỉ," lắc đầu một cái, Mạc Đình áp chế tức giận trong nội tâm, nhỏ giọng nói, "Chúng ta vẫn là đi thôi, nơi này là Thiên Đấu Quốc, đừng gây thêm chuyện cho Nhược Ly Đại sư."

Nói tới danh tự Dạ Nhược Ly, thân thể Y Phỉ Phỉ khẽ run lên, cuối cùng vẫn là buông lỏng quả đấm đang nắm chặt ra.

"Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe thấy lời bản hoàng tử vừa nói sao?" khóe miệng Bạch Hạc câu lên nụ cười lạnh, trong mắt lóe ra quang mang âm lãnh, "Không có mệnh lệnh của bản hoàng tử, ai cho phép các ngươi rời đi? Mạc Đình, cho dù là bản hoàng tử gϊếŧ ngươi, làm sao Lạc Nguyệt Quốc ngươi lại dám nói với bản hoàng tử một chữ "Không"? Huống chi bản hoàng tử chỉ là biến ngươi thành nữ nhân của bản hoàng tử, quan hệ thông gia với Tử Lăng Quốc ta, là phúc khí Lạc Nguyệt Quốc ngươi, chắc hẳn hoàng huynh ngươi không thể không ưng thuận."

Cười to hai tiếng, Bạch Hạc liếʍ liếʍ khóe môi, đáy mắt hiện ra một tia du͙© vọиɠ.

"Ngươi không phải là hoàng huynh, làm sao ngươi biết được ý nghĩ của huynh ấy?" Đột nhiên xoay người lại, Mạc Đình siết chặt quả đấm vang lên tiếng răng rắc, trong mắt bắn ra hận ý nồng nặc, "Ngươi dám động ta, hoàng huynh nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Dù cho như vậy, chỉ bằng Lạc Nguyệt Quốc nho nhỏ ngươi, có thể bắt bản hoàng tử như thế nào hả?" Cười lạnh một tiếng, Bạch Hạc mở quạt giấy, mặt lộ vẻ khinh thường nói, "Người tới, bắt nàng lại cho bản hoàng tử, về phần một nữ nhân khác..."

Híp híp mắt, tầm mắt quét về phía Y Phỉ Phỉ, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng: "Mặc dù dáng dấp không bằng Mạc Đình, nhưng cũng có vài phần tư sắc, cũng bắt nàng lại cho bản hoàng tử!"

Lập tức, một đám thị vệ đeo đao bao vây, vây hai người vào chính giữa.

Lúc này, trận biến cố này hấp dẫn không ít người vây xem, thế nhưng những người này chỉ ôm lấy thái độ xem kịch vui.

"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Thủy Nhuận chen qua đám người, sau khi nhìn thấy Mạc Đình và Y Phỉ Phỉ ở trong vòng vây, không để lại dấu vết khẽ nhíu mày kiếm, nhìn về người sau lưng, nói: "Lạc Phàm, ngươi nhanh đi tìm Nhược Ly Đại sư, những người còn lại theo ta đi giúp đỡ."

"Dạ."

Nam tử tuấn tú tên Lạc Phàm chắp tay ôm quyền, tức thì nhanh chóng xoay người, chạy băng băng về phía chỗ mọi người ở lúc tới.

Tính mạng của những đồng bọn đều ngàn cân treo sợi tóc, hiện giờ có thể cứu được bọn họ chỉ có Nhược Ly Đại sư, Lạc Phàm cảm giác đầu vai mình gánh trọng trách rất nặng, mặc kệ như thế nào, hắn đều phải chạy về bằng tốc độ nhanh nhất.

"Lạc Phàm, ngươi vội vàng như vậy đã xảy ra chuyện gì sao?"

Mới vừa chạy đến trong viện, liền đυ.ng vào Bắc Ảnh Phong đằng trước, Lạc Phàm không kịp thở ra một hơi, liền vội vội vàng vàng nói: "Nhược... Nhược Ly Đại sư ở đâu? Mau, mau dẫn ta đi tìm Nhược Ly Đại sư, đã xảy ra chuyện."

Trong khoảng thời gian này, Bắc Ảnh Phong đã quen thuộc với mọi người, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Lạc Phàm, trong lòng dâng lên cảm giác mơ hồ không rõ.

"Đại tỷ nàng tu luyện trong phòng, ta sẽ dẫn ngươi tới."

Trong gian phòng thanh u mộc mạc, Dạ Nhược Ly khẽ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng ngồi xếp bằng, ánh sáng mỏng manh vung vẩy khắp nơi, rơi vào trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, hoàn mỹ đến mức khiến người ta không nhịn được kinh thán.

Bỗng nhiên, nàng mở mắt ra, cười như không cười nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt nàng: "Ngươi nhìn đủ chưa?"

"Hả?" Thiếu niên đột nhiên hoàn hồn, một chút đỏ ửng lan đến bên tai, môi đỏ mọng khẽ cong lên, đôi tay vội vàng đặt ra sau lưng, "Ta... Ta mới không phải là đang nhìn ngươi, ta chỉ là trong lúc vô tình đạt được một vật, mới muốn đưa cho ngươi, đây chỉ là đồ vật ta không cần mà thôi, bỏ đi lại lãng phí, cho nên liền đưa cho ngươi."

Dứt lời, Mạc Tịch Dương nhanh chóng ném đồ vật cầm trong tay cho Dạ Nhược Ly.

Tiếp lấy đồ vật Mạc Tịch Dương ném đến, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, trong nội tâm xẹt qua một tia khϊếp sợ.

Đây lại là Phục Hồn Diệp cực kỳ trân quý, là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Phục Hồn Đan, nếu thu thập đủ những nguyên liệu kia, nói không chừng có thể trợ giúp Phong Thần khôi phục một tia Linh hồn lực.

Vì sao Mạc Tịch Dương sẽ tặng Phục Hồn Diệp cho nàng? Rốt cuộc là hắn cần gì?

"Ta... Ta..." Mạc Tịch Dương liếc nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ cắn cắn môi, nói, "Ta muốn theo ngươi học tập luyện chế đan dược, gia gia nói Thuật Luyện Đan của ngươi rất lợi hại, còn lợi hại hơn sư phụ của ta, cho nên ta muốn thỉnh giáo ngươi về vấn đề Thuật Luyện Đan."

Nói xong lời này, tâm Mạc Tịch Dương khẽ đề cao lên, chỉ sợ Dạ Nhược Ly sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.

"Được," Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng gật đầu, ném Phục Hồn Diệp vào trong Huyền Linh giới chỉ.

Trong nội tâm Mạc Tịch Dương vui vẻ, hăng hái gật đầu một cái, trong tròng mắt tản ra quang mang tinh khiết.

"Nhưng," ánh mắt chợt lóe lên, khóe miệng Dạ Nhược Ly câu lên nụ cười âm hiểm, "Ngươi có còn dược liệu không? Nếu như có, liền đều lấy đưa ta đi."

Bị ánh mắt của Dạ Nhược Ly nhìn tới, Mạc Tịch Dương chẳng biết tại sao cảm thấy rợn cả tóc gáy, nhưng hắn đơn thuần nên cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp tháo Không gian giới chỉ trên tay xuống, đưa đến trong tay Dạ Nhược Ly.

"Những dược liệu này đều là gia gia cho ta, toàn bộ đều ở trong này, nếu như ngươi muốn thì đều cầm lấy đi."

Nhìn Mạc Tịch Dương đưa Không gian giới chỉ tới trước mặt, khóe miệng Dạ Nhược Ly co giật, người này cũng quá đơn thuần đi? Mình tùy tiện nói một câu, hắn liền lấy ra toàn bộ gia sản?

Nếu như để Mạc Nhiên biết chuyện này, nhất định sẽ bị Mạc Tịch Dương làm cho tức giận thổ huyết không ngừng, phải biết những dược liệu này đều cực kỳ trân quý, hắn vậy mà lại tùy tiện đưa cho người ta?

"Ầm!"

Đúng lúc này, cửa phòng liền bị đẩy ra.

Lạc Phàm thở hổn hển chạy vào, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: "Nhược Ly Đại sư, việc lớn không tốt rồi, Mạc Đình công chúa và Y tiểu thư đã xảy ra chuyện."

Tức thì, Lạc Phàm liền báo cho Dạ Nhược Ly một màn mình nhìn thấy.

"Cái gì?" Dạ Nhược Ly đột nhiên đứng lên, trong tròng mắt đen lóe lên hàn quang, "Phong Nhi, đệ giúp tỷ đi thông báo Trịnh Thiên Nhiên và Y tiền bối, Lạc Phàm, đi trước dẫn đường, bản thân ta cũng muốn nhìn một chút ai dám động đến đồ đệ của ta!"

Nhị hoàng tử Tử Lăng Quốc? Bất kể là ai, đυ.ng chạm đến người bên cạnh nàng, đều phải vì thế mà trả giá thật lớn!