Edit: Preiya
Dưới sự mong đợi của mọi người, hôn lễ hai người rốt cuộc cử hành đúng hạn, cũng không có bất kỳ trì hoãn nào bởi vì trận biến cố đột ngột phát sinh ngày hôm qua.
Theo lẽ thường, hai người đã bái đường, cũng coi là một đôi vợ chồng rồi, chẳng qua khi đó Dạ Nhược Ly bị Cung Vô Y tính kế, vì vậy cũng không tính, mà khi đó, Cung Vô Y cũng âm thầm thề ở trong lòng, từ đó về sau sẽ trả nàng một hôn lễ thịnh thế không bao giờ có.
Buổi hôn lễ này quả thật là không bao giờ có, hầu hết các thế lực lớn nhỏ trên khắp Đại lục đều được mời, cũng chỉ có những thế lực bất nhập lưu là không được mời.
Mà trên Đại lục, trừ hai người này ra, lại có ai có thể mời được nhiều thế lực như vậy?
Riêng về nhân số, liền có thể gọi là một buổi hôn lễ thịnh thế.
Bên ngoài đại đường, một bộ bạch y tung bay trong gió, nam tử đứng chắp tay sau lưng, mắt nhìn về phía đôi tân nhân đang đi vào đại đường, con ngươi màu lam lạnh như băng trầm tĩnh như nước, cuối cùng là rời đi không quay đầu lại, dần dần biến mất ở dưới ánh trăng.
Chẳng qua là vào lúc này, cũng không có ai phát hiện ra hắn rời đi.
"Hừ, thật sự là tiện nghi cho tiểu tử này, lừa gạt tôn nữ bảo bối tốt của ta về mình."
Tuy rằng nói như thế, nhưng bất luận người nào cũng có thể nhận ra nụ cười trên mặt Bắc Ảnh Lạc, tôn nữ tế tốt như vậy, cũng không phải là có nhiều, miễn cưỡng coi như là xứng với tôn nữ của hắn.
Có thể thấy được mới mấy tháng ở Thương Khung Giới, từ trước đến giờ hắn luôn căm thù Cung Vô Y, cũng bị Cung Vô Y dần dần thu mua.
Bắc Ảnh Thần vỗ vỗ nhẹ nhàng vào tay Lam Hinh, lưu luyến ngắm nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ thở dài: "Nữ nhi lớn không giữ lại được, huống chi, phiến Huyền Vũ Đại lục này, cũng không phải là địa phương bọn họ nên lưu lại, dù sao Tiểu Ly Nhi cũng sẽ rời khỏi phiến Đại lục này, đi đến địa phương rộng lớn hơn, mà chúng ta có thể làm, vẫn chính là thay nàng bảo vệ phần cơ nghiệp này thật tốt, trở thành hậu thuẫn vĩnh viễn cho nàng."
Lam Hinh khẽ mỉm cười, giữa hai hàng lông mày luôn có ưu thương ly biệt, nàng hiểu, hôn lễ đi qua, có lẽ Dạ Nhược Ly liền phải rời khỏi Huyền Vũ Đại lục, mà từ biệt, cũng không biết bao nhiêu năm…
"Lão tử tán thành lời nói của lão đầu kia, thật sự là tiện nghi tên hỗn đản này."
Chu Tước hung hăng trợn mắt nhìn Cung Vô Y, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy không vui, nhưng mà đây là Dạ Nhược Ly lựa chọn, coi như trong lòng hắn có bao nhiêu không vui hơn nữa, cũng sẽ không làm ra loại chuyện phá hư hôn lễ nhàm chán này.
So sánh với Chu Tước, ba thú còn lại cũng khá bình tĩnh, Bạch Hổ là tính tình nghe theo, mà Thanh Long cùng Huyền Vũ, vẫn là rất hài lòng cái tên Cung Vô Y này, ít nhất ưu tú hơn những tên nam nhân dối trá đã từng gặp qua ở ngàn năm sau.
Dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly hoàn thành nghi thức bái đường, chợt, hắn không chờ kịp nữa, liền ôm lấy eo Dạ Nhược Ly, sải bước đi về phía phòng tân hôn của bọn họ.
"Khụ khụ," nhìn thấy hai người rời đi, hắc bào lão giả đứng lên, ho khan hai tiếng, vẻ mặt tươi cười nói, "Chư vị, Thiếu chủ nhà ta, cũng chuẩn bị một phần lễ vật cho mọi người tới đây tham dự hôn lễ."
Nói tới đây, hắc bào lão giả dùng tay ra hiệu, lập tức có người lấy ra rất nhiều bình bình lọ lọ.
Khi thấy những bình bình lọ lọ kia, ánh mắt của mọi người không khỏi sáng lên, thậm chí trực tiếp nuốt nước miếng, vẻ mặt thèm thuồng nhìn chăm chú vào những bình bình lọ lọ kia.
Dùng bình ngọc chứa, chẳng lẽ là…
Rất nhanh, tiếng nói già nua của hắc bào trưởng lão vang lên giải trừ nghi ngờ cho mọi người.
"Những thứ trong bình này, đều chứa mười viên Thiên Tinh Đan, có thể làm cho cấp bậc từ Tinh Huyền Sư trở xuống đột phá hai cấp, Tinh Huyền Sư đột phá một cấp, ngoài ra còn có hai viên Phá Hoàng Đan, có thể khiến cho Huyền Hoàng đột phá một cấp."
"Bá!"
Vừa dứt lời, đám người kia trong nháy mắt nổ tung, đông đảo ánh mắt Huyền giả kích động nhìn chằm chằm những bình bình lọ lọ, mà các võ giả, lại tiếc nuối lắc đầu một cái, đan dược dành cho huyền giả, với bọn họ mà nói, không có một chút tác dụng nào.
"Dĩ nhiên, Thiếu chủ nhà ta suy tính chu đáo, tới tham gia hôn lễ cũng có rất nhiều võ giả, cho nên, mỗi một thế lực võ giả tới đây, có thể nhận được mười viên Thiên Vũ Đan, cấp bậc từ Võ Hoàng trở xuống đều có thể đột phá hai cấp, nhưng không bao gồm Võ Hoàng, tiếp đó còn có hai viên Bách Thọ Đan, có thể gia tăng tuổi thọ lên trăm năm."
Mọi người đều biết, tuổi thọ của võ giả không dài bằng huyền giả, lại càng sẽ không theo cấp bậc tăng lên mà gia tăng tuổi thọ, điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao võ giả vĩnh viễn không bằng huyền giả.
Cho nên, nghe được lời của lão giả, tất cả võ giả cũng là kích động, ánh mắt thèm thuồng chăm chú nhìn chằm chằm vào hắc bào lão giả.
Trước ánh mắt nóng rực, hắc bào lão giả cảm thấy mình giống như là mỹ nữ bị lột hết y phục, đưa tới một đám sắc lang thèm thuồng, dù là tu vi và tâm tính của lão, cũng chưa nhận ra mặt già đã đỏ lên, vô ý thức lui về sau hai bước…
Thế nhưng Dạ Nhược Ly cũng sẽ không có lòng tốt tặng đan dược cho đám người kia, nàng làm như thế, cũng vốn là dự định đặt Huyền Vũ Đại lục vào trong thế lực của nàng, vì vậy, cho bọn họ nếm thử một chút ngon ngọt cũng là việc nên làm.
Lúc này, bên trong phòng tân hôn, ánh nến không ngừng lay động, chiếu rọi trong phòng một vùng sáng choang.
Cung Vô Y nhẹ nhàng vén hỉ khăn lên, tập trung nhìn chằm chằm vào nữ tử tuyệt sắc trước mặt, trong lòng bất giác trở nên kích động, hầu kết trượt lên trượt xuống một lần, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, chậm rãi vang lên ở bên trong phòng tân hôn yên tĩnh.
"Tiểu Dạ Nhi, ta rốt cuộc hoàn toàn có được nàng rồi."
Từ lúc đầu mới biết nàng, tới ngày hôm nay, đã qua mười mấy năm, thế nhưng hắn lại cảm thấy thoáng như là hôm qua, tựa hồ ở bên cạnh của nàng, thì có một cảm giác thời gian qua mau.
Chẳng qua, dọc theo con đường này, nữ nhân này lại trêu chọc rất nhiều tình địch cho hắn, xem ra sau này phải coi chừng nàng thật chặt, tránh cho việc không chú ý một chút, liền đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu nàng tiếp tục trên chọc những nam tử khác, phỏng chừng vạc dấm của hắn sẽ nhấn chìm Huyền Vũ Đại lục.
Bàn tay vung lên, Cung Vô Y cởϊ áσ ngoài ra, đôi môi đỏ mọng câu lên một nụ cười mê người.
Dạ Nhược Ly vuốt vuốt cằm, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, chợt ánh mắt dừng lại trên tuấn nhan của Cung Vô Y: "Yêu nghiệt, vóc người chàng rất tốt."
"Đa tạ phu nhân khen ngợi," Cung Vô Y mị hoặc cười một tiếng, duỗi cánh tay ra, kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, tiến tới bên tai đối phương, giọng nói mang theo một tia mập mờ cùng trêu tức, "Phu nhân, nàng có còn nhớ rõ lời nàng đã từng nói không?"
Nghĩ đến lời cam đoan mình đã nói, Dạ Nhược Ly cười gượng hai tiếng: "Cái đó, yêu nghiệt…"
"Thế nào? Tiểu Dạ Nhi, nàng muốn đổi ý?"
Ngón tay thon dài nâng cái cằm Dạ Nhược Ly lên, Cung Vô Y dịu dàng in lên môi của nàng một nụ hôn, sau đó khẽ nheo mắt phượng lại, cực kỳ yêu nghiệt cười cười.
"Nàng cho là, hôm nay nàng còn có thể đổi ý sao? Cho nên, nàng vẫn là ngoan ngoãn theo ta đi."
Ngưng mắt nhìn dáng vẻ tươi cười giống như yêu nghiệt của Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly cuối cùng hạ quyết tâm, nói: "Không phải là đêm động phòng hoa chúc thôi sao, dù sao cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, chỉ là…"
Trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, Dạ Nhược Ly bắt lấy vạt áo trước ngực Cung Vô Y, dùng sức đẩy ngã hắn tại chỗ, sau đó lật người trở dậy, ngồi vào trên người Cung Vô Y.
"Ta không có thói quen bị người đè, luôn luôn chỉ có ta đè ép người khác, nếu chàng không muốn lại bị ta đạp một cước, vậy thì chàng nên ngoan ngoãn theo ta đi."
"Phù phù!"
Cung Vô Y còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng trầm đυ.c.
Vẻ mặt lạnh lẽo, Cung Vô Y trong nháy mắt trở người, bàn tay vung lên, một đạo chưởng phong bén nhọn mãnh liệt thổi quét về phía ngoài cửa.
Chưởng phong trực tiếp đẩy cửa phòng ra, thế mạnh như vũ bão đánh về phía đám người ngoài cửa, người bên trong phòng chỉ nghe được một tiếng "phịch", ngoài cửa liền truyền đến tiếng tức giận mắng chửi.
"Nhược Ly, ngươi quản nam nhân của ngươi đi, hắn muốn mưu sát sao?"
Mượn ánh trăng sáng tỏ, lúc này Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y mới nhìn thấy rõ, người ngoài cửa chính là ba người Hỏa Vũ Sa, Hàn Phong cùng Thanh Long, mà mới vừa rồi bị Cung Vô Y đánh trúng cố tình là Hỏa Vũ Sa xui xẻo nhất.
Hàn Phong vốn định cứu giúp, nhưng tốc độ Huyền Thánh cường giả không cho hắn thời gian để phản ứng, chờ sau khi lấy lại tinh thần, Hỏa Vũ Sa đã bay ra ngoài.
"Ta đã thu lực," Khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y âm trầm, rét lạnh nhìn chăm chú vào ba người ngoài cửa, không có chút nào vừa yêu nghiệt vừa bao dung giống như lúc ở chung với Dạ Nhược Ly.
"Hiện tại, lập tức cút cho ta!"
Cho dù là ai trong lúc động phòng bị người khác đánh gãy, cũng sẽ không có sắc mặt tốt…
"Hừ, ngươi qua cầu rút ván," Hỏa Vũ Sa miết miết miệng, trừng mắt nhìn Cung Vô Y, khi nhìn về phía Dạ Nhược Ly, ánh mắt chợt lóe lên, trêu tức cười một tiếng, "Nhược Ly, không ngờ tới, ở loại sự tình như vậy, ngươi cũng vẫn cường thế bá đạo như thế, ha ha!"
Cười to hai tiếng, Hỏa Vũ Sa tiêu sái xoay người rời đi.
Chẳng qua trên trán của nàng rõ ràng là vẫn còn mang theo rất nhiều bụi bặm, nghiễm nhiên sau khi Dạ Nhược Ly nói ra lời kia, thì đột nhiên lảo đảo mơ hồ ngã xuống đất tạo thành, nếu không như thế, sợ rằng Cung Vô Y đang vô cùng hưng phấn, quyết sẽ không phát hiện ra nàng.
Bàn tay vung lên, Cung Vô Y đóng cửa phòng lại, thu hồi ánh mắt, mập mờ cười cười: "Tiểu Dạ Nhi, chúng ta tiếp tục."
"Yêu nghiệt, trước đó, ta cần nói cho chàng biết một chuyện," Như là nghĩ đến cái gì đó, Dạ Nhược Ly từ trên giường ngồi dậy, sâu xa nhìn bầu trời đêm, nói, "Vốn là, ta dự định lúc gặp lại chàng ở Thương Khung Giới, liền nói ra tất cả về ta cho chàng biết, nhưng lại có quá nhiều chuyện, đến nỗi ta quên mất chuyện này."
Cung Vô Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào nữ tử hắn yêu sâu đậm.
Theo từng lời Dạ Nhược Ly kể ra, hắn cuối cùng cũng biết, vì sao nữ tử này sẽ có vô số thủ đoạn, vì sao tuổi còn nhỏ, lại có thiên phú cường hãn như thế.
Nhưng càng nhiều hơn là sự đau lòng thương tiếc nàng, một mình phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của Dạ Gia.
"Tiểu Dạ Nhi," Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo Dạ Nhược Ly ôm vào trong ngực, "Sau này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ cùng nàng vượt qua, ta cũng nguyện thay nàng gánh vác tất cả, đời này kiếp này, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa."
Dựa vào trong ngực Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly cảm thấy chưa bao giờ an tâm như hiện tại, bất giác khẽ gật đầu một cái: "Được, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, cho dù có là cường giả Phong Vực, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt."
Cung Vô Y phất phất bàn tay, chưởng phong dập tắt ánh nến, hai người trở mình ngã xuống giường, sau đó lưu lại một cảnh xuân trong phòng…
Hôm sau, thời gian đã gần đến giữa trưa.
Bên trong Thanh Minh Phủ, dưới bầu trời màu xám tro, Phong Thần quan sát hai người đứng ở trước mặt nàng, trong mắt chứa đầy trêu tức, nói: "Chậc chậc, xem ra, tối hôm qua các ngươi trôi qua cũng không tệ lắm nha, đến bây giờ mới rời giường, quả thật là mới nếm thử chuyện của phu thê, ha ha."
Xét thấy biểu hiện lúc đối diện nguy cơ, Cung Vô Y lấy tính mệnh mình ra bảo vệ nàng, Phong Thần cũng không còn căm thù hắn như vậy nữa.
Khóe miệng giật giật, Dạ Nhược Ly im lặng liếc mắt nhìn nàng một cái: "Chúng ta tới tìm ngươi để hiểu một chút về tình huống Phong Vực cùng Thần Chi Đại lục, chắc hẳn không ai rõ ràng hơn ngươi."
"Hả?" Nghe vậy, vẻ mặt Phong Thần không khỏi ngưng trọng, "Các ngươi phải biết rằng, sau Huyền Thánh chính là Huyền Thần, nhưng Huyền Thần lại phân thành mấy cấp bậc, trong đó yếu nhất là Thần Tướng, sau đó theo thứ tự là Thần Vương, Thần Hoàng, Thần Tôn, và Chí Tôn trong truyền thuyết, chỉ là hoàn toàn không có người nào đạt tới Chí Tôn, vì vậy vô luận là Phong Vực hay là Thần Chi Đại lục, cường đại nhất chính là Thần Tôn, mà cái đồ bỏ đi lần trước, thực lực của hắn chính là Thần Tướng."
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt hỏi: "Vậy còn ngươi?"
"Ta?" Phong Thần cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu như là lúc còn sống, cả Phong Vực, người có thể đả bại ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tiếc là, hiện giờ ta là trạng thái linh hồn, thực lực có thể phát huy ra chỉ tới Thần Vương đỉnh phong, chẳng qua, ngươi cũng đừng hy vọng vào ta sẽ giúp ngươi, không nói tới Phong Vực có vô số cường giả, ta cũng không thể thường xuyên rời khỏi Thanh Minh Phủ, hơn nữa chiến đấu một lần, cần tiêu hao linh hồn lực thật lớn, cho nên, trừ phi ngươi gặp phải kẻ địch không thể đả bại, nếu không ta sẽ không ra tay."
Nói tới đây, Phong Thần liếc mắt nhìn Thanh Minh Phủ, mang trên mặt một tia kích động: "Nhưng cũng may Thanh Minh Phủ, chẳng những có thể bảo tồn linh hồn của ta, càng có thể khôi phục thực lực giúp ta, ta tin tưởng, cho dù là trạng thái linh hồn, ta cũng có thể khôi phục thực lực cường đại nhất lúc còn sống."
Đây cũng là một tin tức tốt, ít nhất ở Phong Vực, lại nhiều thêm một con bài chưa lật.
Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không để cho Phong Thần tương trợ.
"Đúng rồi, ở Phong Vực, không thể nào sử dụng tiền tệ ở chỗ này của các ngươi được, Phong Vực có một loại gọi là tinh thạch Thiên Linh Tinh, cũng tương đương với Kim Ngân Huyền Vũ Đại lục, chỉ là ngươi không cần phải lo lắng, ngươi cầm thần khí đi bán đấu giá, liền có thể thu được một lượng lớn tinh thạch, tinh thạch này phân chia thành Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Cực Phẩm, tinh thạch Thượng Phẩm có thể đổi 1000 cái tinh thạch Trung Phẩm, cứ thế mà suy ra."
Ngừng lại một chút, Phong Thần trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: "Tiền tệ ở Thần Chi Đại lục cùng Phong Vực đều là Thiên Linh Tinh, chẳng qua, thời gian Thần Chi Đại lục và Huyền Vũ Đại lục lại giống nhau, thế nhưng, ngươi ở Phong Vực một năm, mà hai phiến địa phương này, là đã qua năm mươi năm."
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, Phong Thần đã đi tới Huyền Vũ Đại lục năm trăm năm, vậy chẳng phải Phong Vực mới qua mười năm thôi sao?
Mười năm sẽ không có biến hóa quá lớn đấy chứ…
"Có một việc, ta cần nhắc nhở ngươi, Phong Vực có quá nhiều cường giả, mà ngươi lại quá dễ dàng dẫn đến kẻ địch, cho nên tốt nhất là ngươi loại bỏ hoàn toàn tất cả tin tức về mình ở Huyền Vũ Đại lục, để tránh kẻ thù của ngươi sẽ tìm đến Huyền Vũ Đại lục."
Suy nghĩ trong chốc lát, Phong Thần có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Dạ Nhược Ly tiếp nhận nhắc nhở, liền triệu tập tất cả mọi người, tuyên bố mình muốn đi tới Phong Vực, nghe nói thời gian Phong Vực không giống nơi này, tâm Lam Hinh không khỏi nhói đau.
Nhưng là, nàng sẽ không hạn chế bước chân của nữ nhi.
Người của Ám Dạ Các dĩ nhiên lựa chọn đi theo Dạ Nhược Ly, trừ Long Phi Thanh, Dạ Băng Nguyệt, đám người Gia Nhi trước giờ đều đi theo nàng ra, sau đó lại tuyển chọn ra một vài người có thiên phú trác tuyệt trong Ám Dạ Các, cho bọn họ tiến vào Thanh Minh Phủ.
Những người còn lại thì ở tại phiến Đại lục này phát triển Ám Dạ Các và Dạ gia, chờ đợi Dạ Nhược Ly trở lại, bọn họ đều tin tưởng rằng, mặc kệ Dạ Nhược Ly rời khỏi bao lâu, sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ quay về Huyền Vũ Đại lục.
"Nhược Ly, ta sẽ không đi Phong Vực," Hỏa Vũ Sa ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, "Chờ thực lực của ta đủ rồi, ta dự định đi Thần Chi Đại lục chờ ngươi."
"Nhược Ly muội muội, ta cũng sẽ đi Thần Chi Đại lục chờ muội," Nam Cung Thần mở ra quạt giấy, tiêu sái cười một tiếng, "Ta đã nói rồi, ta muốn làm tiên phong cho muội, ta liền đi Thần Chi Đại lục thăm dò cho muội, ta nghĩ sẽ có một ngày muội bước vào Thần Chi Đại lục."
Dạ Nhược Ly cũng chưa nói lời nào, trong mắt lại lộ ra một tia cảm kích.
"Hàn Phong," Cung Vô Y khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn Hàn Phong đang lưu luyến, nói, "Ngươi cũng không cần đi theo ta, từ nay về sau, đi tới Thần Chi Đại lục cùng bọn họ đi."
Cả người Hàn Phong run lên, kích động nhìn Cung Vô Y.
Hắn không ngờ, Cung Vô Y cũng có thời điểm có tính người như vậy…
Mà quyết định của Hỏa Vũ Sa, Hỏa Viêm thân là đại ca tự nhiên sẽ đi theo, chẳng qua lúc hắn nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ như thần cũng lộ ra kiên định giống vậy.
"Các vị, chúng ta cáo biệt từ đây, tin tưởng sau này, luôn sẽ có một ngày gặp lại nhau."
Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, tầm mắt đảo qua trên khuôn mặt của người thân, dù cho lòng tràn đầy không nỡ, nhưng Huyền Vũ Đại lục nho nhỏ, đã không còn là mục tiêu của nàng, nàng muốn hướng về những vị diện tối cao kia.
"Cha, nương, Tiểu Phong Nhi, còn có mọi người, bảo trọng," Dạ Nhược Ly chắp tay ôm quyền, xoay người nhìn Cung Vô Y, "Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi, nên rời khỏi nơi này."
Cung Vô Y khẽ gật đầu một cái, nắm lấy tay Dạ Nhược Ly, đồng thời đi ra ngoài cửa, trong chớp mắt liền biến mất ở trước mắt mọi người.
Ngưng mắt nhìn phương hướng hai người rời đi, phiền muộn ly biệt đánh úp về phía trái tim, không biết lần từ biệt này, phải bao lâu mới có thể gặp lại lần nữa…
Hết Quyển 4.