Edit: Preiya
"Oanh!"
"Ầm ầm ầm!"
Dưới bầu trời màu xám tro, vô số Huyền khí xoay xung quanh người nam tử, cuồng phong thổi qua, một bộ hồng y khẽ tung bay trong gió, lúc nam tử mở mắt ra, bên cạnh liền truyền đến một tiếng nói dễ nghe.
"Yêu nghiệt, chúc mừng chàng đột phá đến Huyền Thánh đỉnh phong."
Nam tử chậm rãi đứng dậy, mắt phượng rơi vào trên người trước mặt, khóe môi giơ lên độ cong mê người, hắn cất bước tiến lên, duỗi một cánh tay ra, ôm lấy nữ tử vào lòng.
"Tiểu Dạ Nhi, đây phải cảm tạ nàng, không có Thanh Minh Phủ của nàng, ta sao có thể dễ dàng đột phá? Nói đi, nàng muốn ta cảm tạ nàng thế nào? Nếu không… Tối nay, để cho vi phu tới hầu hạ nàng, như thế nào?"
Hơi thở ấm áp truyền vào chóp mũi, mang theo một tia mập mờ, khiến cho Dạ Nhược Ly rất là có chút không thích ứng, chẳng qua, nghĩ đến mình đã quyết định toàn thân toàn ý tiếp nhận hắn, vì vậy, cũng không thoát khỏi cái ôm của Cung Vô Y.
"Yêu nghiệt, về Hoàng Viêm Thương, chàng muốn xử lý hắn thế nào?"
Nhắc tới người này, nụ cười bên môi Cung Vô Y dần dần thu lại, khẽ nhíu hai lông mày tinh tế lại, trên dung nhan của yêu nghiệt dường như thoáng qua một tia âm trầm: "Hiện tại kẻ địch chủ yếu nhất của chúng ta là Thánh Thiên, về phần Hoàng Viêm Thương, thật sự quá bé không đáng kể, không gây ra nổi phong ba gì lớn, cho nên, chờ sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện, ta sẽ tính toán rõ ràng từng món nợ những năm gần đây với hắn."
Trước đây không lâu, Thương Quỳnh tự mình dẫn người tới Tiên Địa, hủy đi Tiên Địa chỉ trong chốc lát, Đan Thanh Thiên trốn trên lãnh thổ Tiên Địa cũng bị bắt trở lại, chờ đợi hắn, chính là hình phạt nghiêm khắc nhất Thương Khung Giới.
Vậy mà, Thánh Thiên chật vật chạy thục mạng, vẫn không thấy tung tích như cũ, phảng phất như đã biến mất khỏi thế gian.
"Tiểu Dạ Nhi, nàng đang nói sang chuyện khác đó?" Cung Vô Y ôm lấy nữ tử trong ngực thật chặt, rũ mắt xuống, giọng nói mang theo mập mờ chậm rãi vang lên dưới bầu trời màu xám tro, "Lần trước là bất đắc dĩ, không thương lượng với nàng đã cưỡng ép bái đường, lần này, ta dự định trả cho nàng một đại hôn không bao giờ có, Tiểu Dạ Nhi, nàng liền theo ta đi, ta không muốn lại tiếp tục chờ đợi."
Nói xong lời này, trên mặt Cung Vô Y chợt tràn đầy khẩn trương, chỉ sợ Dạ Nhược Ly sẽ cự tuyệt hắn.
Thế nhưng, dưới ánh mắt mong chờ và khẩn trương của hắn, Dạ Nhược Ly chậm rãi gật đầu một cái.
"Tiểu Dạ Nhi, nàng bằng lòng gả cho ta?" Cung Vô Y đè lại bả vai của Dạ Nhược Ly thật chặt, cả người đều kích động thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, "Ta không phải nằm mơ đúng không? Ta rốt cuộc có thể chân chính trở thành vị hôn phu của nàng rồi."
Mặc dù hai người đã bái đường, nhưng lần đó, hắn hoàn toàn là hoàn thành dưới tình huống đối phương tâm bất cam tình bất nguyện*, khác nhau rất lớn với lần này, Cung Vô Y không thể nào không kích động.
*tâm bất cam tình bất nguyện: ý chỉ Dạ Nhược Ly không cam lòng cũng không có tình cảm với Cung Vô Y
"Khụ khụ," Phong Thần nhịn hồi lâu, rốt cuộc chịu đựng không nổi, ho khan hai tiếng, cắt đứt lời nói giữa hai người, "Các ngươi muốn nói chuyện yêu đương, có thể tìm một chỗ không người, ân ân ái ái trước mặt mọi người, để cho những người độc thân như chúng ta làm sao chịu nổi? Còn ngươi nữa…"
Mắt đẹp quét qua Cung Vô Y, Phong Thần khẽ hất cái cằm lên, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng liền dễ dàng có thể lừa gạt đệ tử của ta như vậy, nếu từ nay về sau ngươi dám liếc mắt nhìn những nữ tử khác một cái, nàng không nỡ động thủ, ta liền thay nàng móc mắt của ngươi, để cho nửa đời sau của ngươi đều không thể đi nhìn những nữ nhân khác!"
Khóe miệng Dạ Nhược Ly co rút, im lặng nhìn chăm chú vào Phong Thần.
Ở trong mắt nàng, tính tình của Phong Thần từ trước đến giờ rất nhu hòa, lại không nghĩ rằng, cũng có một mặt bưu hãn như vậy.
Trong lúc lơ đãng, Dạ Nhược Ly nhớ tới nam tử đã vứt bỏ Phong Thần. Nếu để cho nam nhân kia rơi vào trong tay Phong Thần, nghiễm nhiên có thể tưởng tượng được kết cục bi thảm của hắn.
"Nếu như ta liếc mắt nhìn những nữ nhân khác một cái, không làm phiền ngươi động thủ, tự ta sẽ phế bỏ đôi mắt này," Khóe môi Cung Vô Y cong lên, tầm mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt phượng mang theo một tia kiên định cùng ôn nhu, "Đời này kiếp này, trừ Tiểu Dạ Nhi ra, lại có người nào có thể vào được mắt của ta?"
Nếu không phải biết Phong Thần là quan tâm Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y quyết không cho phép nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ba lần bốn lượt, cho dù thực lực của nàng mạnh hơn hắn rất nhiều. Chẳng qua, chính bởi vì nàng là sư phụ của Dạ Nhược Ly, hắn mới có thể dễ dàng tha thứ.
Dù sao, hắn có thể cảm nhận được Phong Thần trân trọng bảo vệ Dạ Nhược Ly, có được một sư phụ như thế, đó là nàng may mắn.
Sau khi rời khỏi Thanh Minh Phủ, Cung Vô Y liền truyền ra tin tức hai người sắp thành thân, ngay lập tức, chấn động khắp Đại lục, vậy mà, người được mời, ai cũng không dám chậm trễ, vội vàng thu dọn hành lý đi về phía Thương Khung Giới.
Lúc này, ở chỗ sâu trong một sơn động, nam tử dè dặt cẩn thận lấy một bài vị từ trong vạt áo ra, ngón tay chạm nhẹ vào trên bài vị đó, chợt khuôn mặt hiện lên nụ cười oán độc.
"Thương Khung Giới, Dạ Nhược Ly, Thánh Thiên ta quyết sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Bàn tay vừa dùng lực, bài vị liền hóa thành mảnh vụn ở trong tay của hắn, một lát sau, sơn động vẫn an tĩnh như thường như cũ, hắn không khỏi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, khẽ nhíu mày: "Kỳ quái, vì sao không xảy ra chuyện gì hết vậy?"
Tiếng nói mới vừa rơi xuống, một bóng dáng chậm rãi hiện ra bóng dáng ở trước mặt hắn, theo đó chính là một đạo hư vô mờ mịt nhưng lại lộ ra một tiếng nói uy nghiêm.
"Thiên Nhi, ngươi cuối cùng vẫn dùng vật ta cho ngươi, chẳng lẽ Tiên Địa sắp xảy ra tai họa bị hủy diệt?"
Tiếng nói này, với Thánh Thiên mà nói, không thể quen thuộc hơn nữa, hắn không kiềm chế được há to mồm, vẻ mặt đờ đẫn nhìn lão giả xuất hiện trong hư không: "Sư… Sư phụ, tại sao người lại ở chỗ này? Ta còn tưởng rằng, người đã về cõi tiên rồi…"
Lão giả đứng ở trước mặt Thánh Thiên, thần sắc uy nghiêm, giữa hai lông mày của lão giả có chứa một tia cao ngạo, vẻ mặt hắn lạnh nhạt quét mắt nhìn Thánh Thiên, hờ hững mở miệng: "Thiên Nhi, sao ngươi lại chật vật như vậy? Những năm này ta không có ở đây, Tiên Địa đã sa sút đến bước này rồi sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, ngươi nói với ta đi."
Lúc này, Thánh Thiên đã không còn tâm tình hỏi thăm những năm này lão giả đi đâu, mà là kể ra tất cả mọi chuyện được thêm mắm thêm muối trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn chưa thêm mắm thêm muối nhiều, nhưng sau khi nghe đến hai chũ thần khí này, ánh mắt của lão giả đột nhiên sáng lên.
"Ngươi nói là thật sao, trong tay nữ tử kia, thật sự có thần khí?"
"Đúng vậy," Thánh Thiên khẳng định gật đầu một cái, khinh thường nói, "Nếu như không phải dựa vào thần khí, chỉ bằng phế vật kia, làm sao có thể đả thương đường đường là Huyền Thánh cường giả ta chứ? Nhớ tới ba tháng trước, thực lực của nàng cũng chỉ là đột phá đến Huyền Tôn, hiện giờ đã qua ba tháng, tối đa cũng chỉ là một trung cấp."
"Không ngờ tới, tại phiến Đại lục nho nhỏ này, thế nhưng lại có người có được thần khí, phải biết rằng, cho dù là hai phiến địa phương Phong Vực cùng Thần Chi Đại lục kia, thần khí đã ít lại càng ít."
Phong Vực, Thần Chi Đại lục?
Thánh Thiên hơi ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc hướng về phía lão giả.
"Thiên Nhi, có một việc ngươi đã đoán sai rồi, thực lực của nữ tử kia cũng không phải là Huyền Tôn, bởi vì Huyền Tôn, coi như có nắm giữ thần khí, cũng không thể đả thương được Huyền Thánh đỉnh phong."
Lão giả lắc đầu một cái, giọng nói hư vô mờ mịt dù sao vẫn làm cho người ta có một cảm giác không chân thật.
"Cái gì? Không phải là Huyền Tôn, chẳng lẽ nàng chính là Huyền Thánh hay sao?" Thánh Thiên trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh sợ nói, "Làm sao có thể, mới có ba tháng thôi, làm sao nàng có thể đột phá đến Huyền Thánh? Đúng rồi, nhất định là nàng tiến vào phiến không gian kia, nhưng dù cho như thế, thiên phú của nàng cũng quá biếи ŧɦái rồi."
Tại sao Đại lục này sẽ có một người biếи ŧɦái như thế? Huống chi, cái tên biếи ŧɦái này còn có thuật luyện đan không người nào địch nổi…
"Ha ha, Thiên Nhi, chúng ta đi thôi, cho dù nàng là Huyền Thánh, cũng nắm giữ thần khí thì như thế nào? Lão phu đã sớm thành thần, gϊếŧ nàng giống như là đơn giản gϊếŧ chết một con kiến vậy, chỉ là Huyền Thánh con kiến hôi, hoàn toàn không xứng có được thần khí, thần vật giống như thần khí vậy, cũng chỉ có thần mới có tư cách có được."
Lời của lão giả lạnh nhạt phiêu miểu, lại tựa như tảng đá hung hăng đánh vào trong lòng Thánh Thiên.
Khó trách nhiều năm trước sư phụ đột nhiên biến mất, thì ra là hắn đã thành thần, hơn nữa, không phải thần là tồn tại trong truyền thuyết sao? Mình thật may mắn biết bao, có thể nhìn thấy Huyền Thần?
Nghĩ đến đây, Thánh Thiên liền có một kích động ngửa mặt lên trời cười to.
Có Huyền Thần làm chỗ dựa, cần gì phải sợ hãi những người phàm tục kia? Hừ, chắc hẳn với thâm niên của bọn họ, nếu không phải là mình, đời này cũng không thể nhìn thấy thần trong truyền thuyết, cho nên, bọn họ vẫn nên cảm tạ hắn…
Tiếc là, Thánh Thiên không biết bên cạnh Dạ Nhược Ly có một linh hồn Huyền Thần, hơn nữa lại càng cường đại hơn lão giả xưng thần này.
Mấy ngày gần đây, bởi vì Cung Vô Y tung tin tức ra ngoài, dẫn đến cả Thánh Huyền sơn đầy ắp cả người, mà Thương Khung Giới, cũng là lần đầu tiên bại lộ ở trong mắt người thế tục.
"Chư vị, những thứ này là đan dược để cho Huyền Tôn đột phá, bởi vì chẳng biết lúc nào Thánh Thiên sẽ tới đây tập kích bất ngờ, cho nên các ngươi cần phải mau chóng tăng lên thực lực."
Lúc này, ánh mặt trời bao phủ khắp sân, Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, phân phát đan dược cho đám người Lam trưởng lão.
Bởi vì do hôn kỳ của hai người, Lam Tùy Lạc cũng tới đây tham gia hôn lễ, đối với Lam Tùy Lạc đã từng đứng về phía mình, Dạ Nhược Ly vẫn rất có hảo cảm, dĩ nhiên sẽ không thiếu được phần của hắn.
Dè dặt cẩn thận cầm đan dược trong tay, Lam Tùy Lạc thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong lúc nhất thời cảm khái rất nhiều.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, lúc đầu nữ tử này, mặc dù thiên phú siêu cường, nhưng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, trong thời gian ngắn thế nhưng lại trở thành người đứng đầu Thương Khung Giới.
Hôn lễ lần này, Vương gia vẫn phái người tới đây, nhớ tới biểu tình đặc sắc của Vương Tân lúc nghe được tin tức Thánh Huyền sơn truyền đến, hắn cũng cảm thấy rất là buồn cười.
Một kiếm đánh cho Huyền Thánh đỉnh phong chạy trốn, cho dù là Thiên Lưu đại nhân, cũng không thể làm ra chuyện chấn động như thế.
Mọi người đồng thời nuốt đan dược xuống, quang mang thăng cấp đồng thời hiện lên, chỉ là còn chưa kịp chờ mọi người phục hồi tinh thần từ trong vui sướиɠ thăng cấp, trên bầu trời, chợt truyền đến một cỗ áp bách cường đại.
Dưới cỗ áp bách này, tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn run lên, bọn họ không nghi ngờ chút nào, người nọ chỉ cần một ý niệm, liền có thể để cho bọn họ tan thành mây khói.
Người tới rốt cuộc là ai? Vì sao lại có lực lượng cường hãn như thế? Cỗ lực lượng này, hoàn toàn là vượt xa lẽ thường, không phải là người trên đời này có thể có…
Uy áp này, chủ yếu chính là đối với Dạ Nhược Ly, cho nên so sánh với những người còn lại, nàng lại càng chịu đựng khó khăn hơn.
"Nhược Ly nha đầu, lần này ngươi có phiền toái," linh hồn truyền đến một tiếng than nhẹ, trong giọng nói của Phong Thần mang theo một tia bất đắc dĩ, "Không ngờ tới, cái Tiên Địa kia, còn có thể liên quan tới Huyền Thần, cho nên phiền phức lần này của ngươi cũng lớn hơn."
"Cái gì?"
Nghe được hai chữ này, mặc dù với tâm tính của Dạ Nhược Ly, sắc mặt cũng hơi thay đổi, ánh mắt ngưng trọng nhìn bầu trời.
Ở nơi nào đó, có một bóng dáng phá vỡ hư không, chậm rãi nện bước đi tới, nhìn về phía đám người đang nhìn chăm chú vào hắn bên dưới, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, tựa hồ như những người đó, chính là con kiến hôi bé nhỏ không đáng kể, không xứng dùng ánh mắt như thế nhìn hắn.