Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 4 - Chương 27: Đan dược phàm phẩm đỉnh phong

Edit: Preiya

Mây đen dày đặc trên không trung, nữ tử đón gió mà đứng, một đầu tóc đen như múa trong cuồng phong, đối mặt với sự sửng sốt ngạc nhiên của mọi người, vẻ mặt của nàng vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, trên dung nhan tuyệt mỹ không có một chút dao động nào.

Nữ tử chậm rãi đưa tay ra, một đạo quang mang màu tím nhanh chóng xẹt qua chân trời, rơi vào bàn tay nàng, hóa thành một thanh đại kiếm lấp lóe lôi quang, phía trên thân kiếm vẽ một con lôi long màu tím, những người quan trọng ở phía dưới tựa hồ đều có thể cảm nhận được nhàn nhạt uy áp từ lôi long tản ra.

"Là nàng…"

Trong nháy mắt, bóng dáng bồng bềnh của nữ tử, trong lúc không cẩn thận đã đυ.ng vào trong con ngươi của Lâu Phi Mặc, khiến đời này của hắn khó có thể quên đi.

Nếu như nói, lúc đầu là bởi vì khinh thường mà giao chiến với nàng, sau đó bị nàng đánh bại, loại tâm tình này liền biến thành hiếu kỳ cùng thưởng thức, nhưng bây giờ, hắn đối với nàng, trừ cảm kích, sùng bái ra, dường như còn xen lẫn những thứ gì đó khác nữa.

"Ha ha, ta đã nói, nha đầu này nhất định sẽ trở về đúng thời gian mà, ha ha ha…"

Huyền Lão ngửa đầu đại cười hai tiếng, ánh mắt rất là đắc ý liếc nhìn Âm Lão, chợt, lão lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly lần nữa, trên cái mặt già nua mang theo nụ cười hài lòng.

Nha đầu này, thật đúng là tăng thêm thể diện cho mình, vừa trở về liền làm ra chuyện lớn như vậy, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Âm Lão không? Hừ, nếu hắn đã lựa chọn phản bội Lâu gia, liền nhất định sẽ vì thế mà trả giá thật lớn!

Bảo chủ cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng đã trở về, vậy thì liền đại biểu có thể chữa trị cho thân thể của Thái thượng Trưởng lão.

Mà thấy Dạ Nhược Ly đến, vô luận là Lâu gia, hay là những người còn lại của các gia tộc đều nhao nhao sững sờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú vào nữ tử tuyệt sắc trên không trung.

"Huyền Thánh, nàng là Huyền Thánh? Có nhầm lẫn hay không? Nhìn tuổi của nàng, chẳng qua chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi đó nhỉ?"

"Hai mươi tuổi Huyền Thánh, đây cũng quá biếи ŧɦái, hơn nữa, nàng vẫn còn gϊếŧ ngay năm Huyền Thánh trong nháy mắt, trong đó có ba người lại càng là Huyền Thánh trung cấp, trên đời này còn có người càng biếи ŧɦái hơn nàng sao?"

"Quá đả kích người, tại sao ông trời không cho sấm sét, đánh chết cái tên biếи ŧɦái này đi?"

Trong lúc nhất thời, tiếng thầm than, tiếng kinh ngạc, lẫn tiếng ghen tị vang lên trước đại môn Lâu gia, cũng dễ hiểu thôi, trải qua trận chiến hôm nay, thanh danh của Dạ Nhược Ly, chắc chắn sẽ truyền bá khắp toàn bộ Phong Huyền Đại lục.

"Lôi Đình kiếm? Đây là Lôi Đình kiếm sao?" Lâm Thanh Thiên lui về phía sau hai bước, lắc đầu một cái, thì thào tự nói, "Không, không đúng, làm sao Lôi Đình kiếm có thể có uy lực cường đại như thế? Chẳng lẽ, đây mới thật sự là Lôi Đình kiếm?"

Nếu như, thanh kiếm này trở về lại Lâm gia, chẳng phải hắn cũng có thể gϊếŧ ngay Huyền Thánh trong nháy mắt sao?

Thèm thuồng nuốt nước miếng một cái, Lâm Thanh Thiên tham lam nhìn chăm chú vào Lôi Đình kiếm trong tay Dạ Nhược Ly, mâu quang chợt lóe vài cái, tựa hồ như đang nghĩ biện pháp, đoạt lại Lôi Đình kiếm trong tay nữ tử này.

Lúc Lâm Thanh Thiên đang suy nghĩ viển vông, Dạ Nhược Ly giơ Lôi Đình kiếm trong tay lên, dùng lực ném về hướng đám người phía dưới, những người bị Lôi Đình kiếm nhắm vào kia, không khỏi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

"Phốc xuy!"

Thanh kiếm với khí thế sấm sét đâm vào trong cơ thể Huyền Thánh, Huyền Thánh cao cao không thể với tới ở trong mắt mọi người, hôm nay chẳng qua đều là số mạng bị tàn sát, cho nên không một ai có thể tránh thoát.

Nữ tử trên không trung, chậm rãi mở ra bước chân, dưới chân nàng, mây đen tựa hồ như tạo thành bậc thang, mà nàng đang từng bước một đi xuống theo bậc thang đó.

Cảnh tượng này, không biết rung động tâm linh bao nhiêu người, cho dù là các cường giả thiên tài tự cho là đúng kia, cũng không thể không thừa nhận, nếu so sánh với nữ tử này, bọn họ thật sự chênh lệch quá xa.

Nhìn thấy Huyền Thánh cường giả ngã xuống bên cạnh, Lâm Thanh Thiên lại càng hung hăng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, giống như là đang nhìn thấy một ác ma, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ.

Vào thời khắc này, hắn không còn ý nghĩ đoạt kiếm nữa, chỉ là đang tìm mọi cách, nên làm sao tránh thoát tràng nguy cơ này.

Theo Dạ Nhược Ly cất bước đi xuống, một tia ánh mặt trời chiếu vào, xua tan mây đen đầy trời, lộ ra bầu trời xanh trong lành, mà cỗ uy áp cường đại cũng theo đó mà tiêu tán.

"Ha ha, đồ nhi bảo bối, ngươi làm không sai, hù chết đám lão gia hỏa này," tâm tình Huyền Lão không tệ, những áp lực đè nén ở trong lòng mấy ngày nay cũng chậm rãi tan biến theo mây đen, tươi cười đầy mặt đi tới, vỗ vỗ bả vai Dạ Nhược Ly, nói, "Gϊếŧ ngay mấy Huyền Thánh trong nháy mắt, cho dù là chúng ta, cũng không có năng lực này, đúng rồi, đồ nhi, cấp bậc hiện tại của ngươi là…"

"Huyền Thánh trung cấp."

Một lời nói vân đạm phong khinh, để cho nụ cười nơi khóe miệng Huyền Lão cứng đờ, giống như là bị kinh sợ trợn to hai mắt.

"Ngươi… ngươi nói cái gì? Huyền Thánh trung cấp? Ta dựa vào, ngươi còn dám lại biếи ŧɦái một chút nữa hay không?"

Ba năm trước, nàng rời khỏi Lâu gia, cũng chỉ là Huyền Tôn đỉnh phong, bây giờ chẳng qua chỉ là ba năm trôi qua, nàng đã đột phá hai cấp, đạt tới Huyền Thánh trung cấp, đây đã là thành tựu vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm của người khác rồi.

Hắn vốn cho là, nàng có thể gϊếŧ ngay Huyền Thánh trong nháy mắt, là bởi vì nguyên do ở thanh kiếm kia, mà cấp bậc của nàng, tối đa cũng chỉ là Huyền Thánh cấp thấp, ai dè, còn có người có thể biếи ŧɦái đến như thế, thật sự là quá đả kích người.

"Chao ôi, người nào nhận thức tên biếи ŧɦái như ngươi, thì người đó liền gặp xui xẻo, bị ngươi hù dọa đến chết," Huyền Lão ai oán trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, ủy khuất đầy bụng, nói, "Vì sao ông trời lại để tên biếи ŧɦái như ngươi tới đả kích ta, kiếp sau ta không bao giờ muốn nhận thức tên biếи ŧɦái như ngươi nữa."

Đương nhiên lời này, Huyền Lão cũng chỉ là nói một chút thôi, người nào không biết, trong lòng hắn bây giờ đã vui mừng đến nở hoa, nếu như đổi lại thành tên biếи ŧɦái này là đệ tử của mình, đoán chừng sự hưng phấn của bọn họ cũng không hề ít hơn Huyền Lão.

Thản nhiên cười một tiếng, Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn người của ngũ đại thế lực: "Còn thừa lại đám phế sài này, do các ngươi tới xử trí, ta không muốn để cho máu của những phế sài này, làm bẩn kiếm của ta."

Những người còn lại, trong đó cũng có không ít Huyền Thánh cường giả, vậy mà, Huyền Thánh cường đại như trời ở trong mắt người khác, với nàng mà nói, chỉ là đám phế vật?

Thế nhưng, sau khi mọi người nghĩ tới thiên phú biếи ŧɦái của nàng, lại không khỏi có chút phiền muộn nhàn nhạt.

Quả thật không sai, những Huyền Thánh lớn tuổi này, so sánh với Huyền Thánh trẻ tuổi, thực sự là phế vật…

"Ba năm trước ta đã từng nói, ba năm sau sẽ trở về luyện chế đan dược cho Thái thượng Trưởng lão, hiện tại là lúc, ta nên thực hiện hứa hẹn rồi." Dạ Nhược Ly thu hồi tầm mắt, mâu quang rơi vào trên người Bảo chủ, vân đạm phong khinh nói ra.

Nội tâm Bảo chủ run lên, khuôn mặt tuấn tú kích động ngưng mắt nhìn Dạ Nhược Ly: "Ngươi… ngươi nói là thật sao? Toàn bộ dược liệu ta cũng đã chuẩn bị xong, ngươi định luyện chế lúc nào?"

"Lúc này đi."

"Được, vậy bây giờ chúng ta liền đi phòng luyện đan."

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, mâu quang Huyền Lão sáng lên, hắn thân là luyện đan sư, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đứng bên cạnh nhìn này, bởi vậy cũng mặt dày mày dạn đi theo.

"Đúng rồi," Bảo chủ bỗng nhiên dừng lại bước chân, cũng không quay đầu lại, nói, "Bắt hết những người lựa chọn phản bội này lại cho ta, nếu như là ngày trước, bọn hắn muốn tách khỏi Lâu gia, ta sẽ không quản, nhưng ta hận nhất, đó là người lâm trận bỏ chạy, tất cả những người lâm trận bỏ chạy, chỉ có một kết cục, đó chính là chết!"

Dứt lời, hắn liền nâng chân lên bước đi, trong nháy mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Trên khuôn mặt của những người phản bội kia đều chứa vẻ hối hận, nếu như có thể cho bọn họ một cơ hội lần nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra lựa chọn này, đáng tiếc, trên đời cũng không có thuốc hối hận, bất kể bọn họ có hối hận cỡ nào, cũng không có ích gì.

Âm Lão nắm thật chặt hai quả đấm, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.

Nếu không phải là nàng xuất hiện, tất cả sự tình đều đã thành định cục*, vì sao nàng không chết ở bên ngoài đi, còn trở về làm gì? Loại nữ tử giống như nàng, vốn là đáng chết, để cho nàng còn sống chỉ biết làm hại thế gian!

*định cục: kết cục đã định

Nhưng mà, bất kể trong lòng hắn nguyền rủa Dạ Nhược Ly như thế nào, vận mệnh của hắn cũng đã thành định cục…

Ánh mặt trời chiếu khắp các ngóc ngách, bên ngoài phòng luyện đan, Bảo chủ chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở trong gió nhẹ, cho dù hắn cực lực che giấu, nhưng ở giữa lông mày vẫn lộ ra một tia nôn nóng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bất tri bất giác, lòng bàn tay của hắn đã tràn đầy mồ hôi, lúc hắn chờ đợi, trong lòng vô cùng lo lắng, cánh cửa phòng khép hờ cũng được từ từ mở ra.

Dạ Nhược Ly bước ra ngoài cửa đầu tiên, sau đó, Huyền Lão nối gót ra theo, chấn kinh trên khuôn mặt của lão vẫn chưa từng rút đi, tựa hồ bị thuật luyện đan tinh tế của Dạ Nhược dọa sợ.

"Như thế nào?" Bảo chủ vội vàng tiến lên, khẩn trương hỏi.

Khẽ mỉm cười, Dạ Nhược Ly mở bàn tay ra, hai viên đan dược hiện ra rõ ràng ở trong tầm mắt của Bảo chủ.

Phía trên hai viên đan dược này, phân bố một vài đường vân màu vàng kim, tuy rằng màu sắc của đường vân này rất nhạt, Bảo chủ vẫn là dễ dàng bắt được, lúc này mới kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Ta nghe nói, đan dược thần phẩm là màu vàng kim, chẳng lẽ đan dược này của ngươi, đã tiếp cận thần phẩm?"

Bảo chủ Lâu Gia Bảo biết được sự tồn tại của đan dược thần phẩm, Dạ Nhược Ly chẳng hề hiếu kỳ, nếu như đường đường là Bảo chủ Lâu gia cũng không biết đến thần phẩm, có lẽ nàng mới có thể sinh ra nghi vấn.

"Phàm phẩm đỉnh phong, không phải là tiếp cận thần phẩm sao?"

"Dạ cô nương, đại ân ngươi đối với Lâu gia ta, cả đời này của ta cũng khó có thể báo đáp," Bảo chủ nhận lấy hai viên đan dược, thần sắc hơi hổ thẹn, "Nghĩ tới lúc trước, ngươi bị đệ tử của Âm Lão hãm hại, ta lại chưa từng cho ngươi công đạo, bây giờ ngươi vẫn còn luyện chế đan dược cho Lâu gia…"

"Ta chỉ là thực hiện lời hứa của ta mà thôi, huống chi…" Ngừng lại một chút, Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Huyền Lão ở phía sau, nhíu mày cười nói: "Ai để cho Lâu gia các ngươi, có được một người tốt chứ?"

"Ha ha."

Huyền Lão cười khan hai tiếng, vuốt vuốt chóp mũi, bỗng nhiên nhớ tới lời nói lúc lần đầu gặp mặt Dạ Nhược Ly, trên nét mặt già nua của hắn dần hiện ra một tia xấu hổ.

"Dạ cô nương, vô luận như thế nào, ta cũng phải thay cả Lâu gia cảm ơn ngươi, sau này bất kể phát sinh chuyện gì, Lâu gia mãi mãi sẽ là hậu thuẫn của ngươi."

Bảo chủ cảm kích nhìn Dạ Nhược Ly, nhẹ nhàng cầm lấy đan dược, xoay người đi về phía sau núi.

Tọa lạc ở trong viện cổ xưa phía sau núi Lâu gia, hai lão giả vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên phát hiện động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mở hai mắt ra, hai tầm mắt đồng loạt nhìn về phía bên ngoài.

"Khụ khụ," hắc bào lão giả ho khan hai tiếng, sắc mặt suy yếu nói, "Là Vân Phi sao? Vào đi."

Hắc bào Trưởng lão vừa dứt lời, Bảo chủ liền đẩy cửa ra đi vào, hắn kiềm chế nội tâm đang kích động, cất bước tiến lên, cung kính chắp tay ôm quyền: "Hai vị Thái thượng Trưởng lão, Dạ Nhược Ly nàng đã trở về, hơn nữa, đã luyện chế ra đan dược, ta đã cầm tới đây để cho Thái thượng Trưởng lão dùng."

Nói xong, hắn mở tay ra, hai viên đan dược hiện ra rõ ràng ở trong mắt.

"À?" Mâu quang hắc bào lão giả sáng lên, lại ho khan hai tiếng lần nữa, "Đã khổ cực nàng rồi, Vân Phi, ngươi cầm đan dược lại đây cho chúng ta, hiện tại chúng ta liền dùng."

"Dạ."

Bảo chủ cung kính tiến lên, giao hai viên đan dược cho hai vị Trưởng lão, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm bọn họ, bởi vì nội tâm khẩn trương, chính là ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi mấy phần.

Tuy rằng đan dược này thật sự là phàm phẩm đỉnh phong, thế nhưng, trước khi hai vị Thái thượng Trưởng lão chưa dùng, hắn không thể nào cam đoan, nhất định có thể chữa khỏi cho hai vị Trưởng lão.

Mà sau đó, liền có thể nhìn ra, đan dược này có thật sự hiệu quả hay không.