Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 4 - Chương 10: Vận may của Dạ Nhược Ly

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chăm vào thiếu nữ áo trắng đứng xuất trần ở đó.

Thời khắc này, trong nội tâm bọn hắn vô cùng kinh ngạc, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi, cho dù là Thương Quỳnh hay Hoàng Viêm Thương trong mắt vẫn xoẹt qua tia ngạc nhiên, bất quá vụt qua quá nhanh, thực sự khó mà nắm bắt được.

“Không! Điều này không có khả năng!” Đan Minh lui về sau hai bước, hai tay siết chặt, sắc mặt tái nhợt nhìn Dạ Nhược Ly.

Nhắc đến người kinh hãi nhất trong chuyện này tất nhiên là người triển khai công kích Đan Minh, chỉ có lão mới biết được uy lực thật sự của công kích kia, ngay cả ngọn núi cũng bị san bằng huống chi là một Huyền Hoàng đỉnh phong?

Thế nhưng nàng lại không chết, càng mượn chuyện này mà đột phá lên Huyền tôn, cái này… quá biếи ŧɦái đi!

“Nếu để nàng tiếp tục phát triển thì Đan gia sẽ gặp nguy mất, đã kết thâm thù rồi chỉ có không làm hoặc là phải làm cho xong, gϊếŧ nàng, nhưng lúc nàng là Huyền Hoàng đỉnh phong cũng không gϊếŧ được, nay nàng đã là Huyền tôn muốn gϊếŧ nàng lại càng khó khăn hơn, trừ phi Đan trưởng lão đích thân ra tay…”

Tư điểm, ánh mắt Đan Minh quét về phía Đan trưởng lão, tựa hồ mong chờ Đan trưởng lão sẽ ra mặt gϊếŧ chết nữ nhân này…

Nhưng Đan trưởng lão muốn ra tay cũng phải cân nhắc đến Thương Quỳnh và Hoàng Viêm Thương, mặc dù Thương Quỳnh thiên vị cho Đan gia, nhưng thời điểm này sẽ không vì thế mà cho phép lão phá hủy quy tắc tỷ thí ở đại lục. Vì vậy, dù trong lòng có nổi sát ý, lão chỉ có thể kiềm chế.

Tâm trầm mạnh xuống, Đan Minh biết rõ Đan trưởng lão sẽ không xuất thủ, chẳng lẽ để nàng tiếp tục tiêu dao sao? Nếu như sau này nàng mạnh lên một cách đáng sợ thì Đan gia sợ rằng phải gặp nạn rồi.

“Đan gia chủ, vừa rồi không phải ngươi cười rất vui vẻ sao?”

Áo trắng tung bay, Dạ Nhược Ly dừng cước bộ, hướng tới Đan Minh, nở nụ cười lạnh lùng: “Sao bây giờ không cười nữa đi?”

Nhìn bóng dáng của Dạ Nhược Ly, mặt mo của Đan Minh lập tức run rẩy, nắm chặt tay, âm tàn nhìn nàng: “Ngươi đột phá thì sao chứ? Chỉ là một Huyền tôn cấp thấp mà thôi, có thể đấu với Huyền tôn cao cấp như ta sao? Tuy ta không gϊếŧ được ngươi nhưng ngươi cũng không có cách nào đối phó được với ta đâu.”

“Thật sao?”

Thanh âm rơi xuống, áo trắng xoẹt về phía chân trời, như mũi tên phóng ra khỏi cung, vυ't tới chỗ Đan Minh.

Đan Minh biến sắc, hướng về phía đối phương nhanh chóng đưa tay lên chưởng, nhưng Dạ Nhược Ly đã đến trước mặt lão, “Oanh” một tiếng, hai khí tức chạm nhau, bụi bay đầy trời.

“Phốc phốc!”

Đan Minh lùi về sau hai bước, phun ra ngụm máu tươi, bàn tay lão ôm ngực, ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly.

“Cái này…” Lam trưởng lão đột nhiên trừng lớn mắt, trong mắt bắn ra tinh quang, thật lâu sau mới phát ra tiếng cười: “Ha ha, tốt, tốt, tốt…”

Liên tiếp 3 chữ tốt, đủ biết Lam trưởng lão kích động đến mức nào.

Thiên tài bực này, Thương Khung giới còn không thịnh vượng sao?

“hừ!” Đan trưởng lão hung hăng phất tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lam trưởng lão, lại nhìn Đan Minh, cực kì bất mãn.

Đan Minh này thật sự thành công không có nhưng thất bại có thừa, chẳng nữa không gϊếŧ được nữ nhân kia mà còn giúp nàng đột phá lên Huyền tôn, nếu không phải một chưởng phá núi kia thì nàng sẽ không có cách nào đạt được cảm ngộ mà đột phá như vậy.

“Không, không có khả năng, sao nàng có thể đánh thắng Đan trưởng lão?” Hoa Tinh Lan hoảng sợ, thân thể mềm mại run rẩy không thôi, nếu như Dạ Nhược Ly thắng, mạng của ả sẽ do nàng quyết định.

Nghĩ đến chuyện ả làm mấy ngày này, Hoa gia lại hãm hại nàng khắp nơi, tâm Hoa Tinh Lan càng thêm sợ hãi, từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên ả mới biết thế nào gọi là hối hận.

Ả làm gì thế này? Sao có vọng tưởng hãm hại được người biếи ŧɦái như vậy? Nếu như trên đời này có thuốc hối hận ả tất nhiên sẽ không đối địch cùng nàng, kẻ thù này cũng thật quá khủng bố…

Rút trường kiếm ra, Dạ Nhược Ly tiến từng bước về phía Đan Minh, lập tức một luồng khí ý bộc phát ra, tản khắp ngọn núi.

Cuồng phong nổi lên, lá cây phiêu tán trong gió, tất cả mọi người đều có loại ảo giác nữ nhân này làm cho người khác có cảm giác không thể nào thắng nổi.

Cái này không phải là thực lực mà là khí thế của nàng quá cường đại…

Thương Quỳnh đứng gần chỗ Đan Minh, mày kiếm hơi nhíu, trầm mặc một lát, thả người nhảy lên chắn giữa hai người: “Đã đủ rồi, tỷ thí nên dừng lại thôi, cuộc chiến này coi như ngươi thắng.”

“Coi như ta thắng? Ha ha…” Dạ Nhược Ly không khỏi cười ra hai tiếng, thanh âm trào phúng: “Ngươi là ngươi công chứng ở Thánh Huyền sơn? Lúc trước ở bên ngoài Diệp Thu muốn gϊếŧ ta không ai ngăn cản, lúc ta gϊếŧ nàng ta Đan trưởng lão Thương Khung giới lại xuất thủ, hôm nay tại đây, ở Thánh Huyền sơn này, cũng xảy ra chuyện như vậy…”

Thương Quỳnh biến sắc, ánh mắt lăng lệ nhìn Dạ Nhược Ly: “Ngươi đang chất vấn bổn tọa?”

Trước cái nhìn bức bách của Thương Quỳnh, Dạ Nhược Ly không hề đổi sắc: “Thì sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Lam trưởng lão biến đổi, âm thầm vì Dạ Nhược Ly mà đổ mồ hôi lạnh, trái lại Đan trưởng lão và Hoa Tinh Lan lại có chút hả hê, kỳ vọng cơn giận dữ của Giới chủ Thương Khung giới sẽ gϊếŧ chết nàng.

“Ha ha!” Thương Quỳnh giận quá hóa cười, đôi mắt màu đen ngạo nghễ bá khí thiên hạ: “Đã bao nhiêu năm, cũng không biết đã bao nhiêu này chưa có người nào dám chất vấn quyết định của bổn tọa, tiểu nha đầu, ta không thể không phục lá gan của ngươi.”

Sau đó Thương Quỳnh chậm rãi thu nụ cười, bá khí mười phần nhìn Dạ Nhược Ly: “Ngươi cũng biết là do ngươi bị dẫn vào Thánh Huyền sơn trước, Lam trưởng lão tìm bổn tọa cầu tình, nể mặt mũi bọn hắn bổn tọa mới cho ngươi thêm cơ hội, lần này chỉ vậy thôi, như thế nào? Bổn tọa có thể cam đoan với người Đan gia tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi nữa.”

Con mắt chớp lên, cuối cùng Dạ Nhược Ly vẫn thu sát khí vào.

Nàng biết rõ dưới sự bảo vệ của Thương Quỳnh, nàng khó có thể gϊếŧ chết được Đan minh, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, cái này mất đi rồi cũng không thể lấy lại được nha, huống chi quân tử báo thù mười năm chưa muộn, có thể chịu đựng mới có thể làm đại sự, lần này cứ tha cho lão trước, về sau còn nhiều cơ hội

Mà lúc trước cho dù Đan trưởng lão muốn nhận Diệp Thu làm đồ đệ nàng cũng sẽ gϊếŧ chết Diệp Thu là vì nàng nắm chắc phần thắng, nhưng thực lực Thương Quỳnh quá mạnh, nàng cũng không chắc khả năng có thể chạy trốn.

“Được, tạm thời ta sẽ tha cho lão, nhưng nếu…”Ngừng lại một chút con mắt lại hiện sát cơ: “Bất quá nếu người Đan gia tìm ta gây phiền toái, lần sau ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“Bổn tọa có thể đảm bảo người Đan gia sẽ không gây tổn thương cho ngươi, mà trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại Thánh Huyền sơn đi.” Thương Quỳnh thỏa mãn gật đầu, quét mắt nhìn Hoàng Viêm Thương: “Thương nhi, nếu nàng là bằng hữu của ngươi, vậy ngươi phụ trách an bài cho nàng đi.”

“Vâng, sư phụ.” Ôm quyền, Hoàng Viêm Thương nhìn Dạ Nhược Ly, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia mờ mịt.

Đan trưởng lão sửng sốt, lão không ngờ Giới chủ lại để nàng ở lại Thánh Huyền sơn.

Chẳng lễ Giới chủ nhìn trúng thiên phú của nàng? Không được, không thể để nàng được Giới chủ trọng dụng, bằng không thì với tính cách có thù tất báo kia nhất định sẽ gây nguy hiểm đến Đan gia.

Ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hai người Đan gia, Dạ Nhược Ly đi tới trước mặt Lam trưởng lão: “Các vị trưởng lão, sự việc hôm nay đa tạ các vị.”

Nếu như ở Thương Khung giới có điều gì làm nàng thấy hảo cảm ngoại trừ Cung Vô Y còn có Lam Tùy Lạc và mấy vị lão đầu này.

Lam trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau cười khổ, lắc đầu nói: “Dạ cô nương, ngươi đừng cảm ơn chúng ta, chúng ta cũng chẳng giúp được gì cho ngươi, giúp ngươi chính là thiên phú và thực lực của ngươi.”

Cười nhạt, Dạ Nhược Ly cũng không nói gì, phần cảm kích này giữ sâu trong lòng là được rồi.

Sau đó, ánh mắt nàng chậm rãi chuyển qua Hoa Tinh Lan đang hoảng hốt kia, sát cơ trong mắt lóe lên, đúng lúc đó, trong đầu vang lên một âm thanh non nớt: “Chủ nhân, đưa Hoa Tinh Lan cho ngân xà dùng độc đi.”

Dạ Nhược Ly hơi sững sốt, nếu không phải Thanh Long nhắc nhở, nàng dường như đã quên mất tên ngân xà này.

“Ngươi…Ngươi muốn làm gì?” Nhìn Dạ Nhược Ly, Hoa Tinh Lan lùi về sau hai bước, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt che kín hoảng sợ.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”

Chỉ là…dùng ả thử độc mà thôi, có thể sống hay không còn tùy thuộc vào số mệnh a.

Bờ mô Hoa Tinh Lan khẽ run, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị ánh mắt lạnh như băng của Dạ Nhược Ly dọa phát run, liền đem lời nói nuốt lại.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, bổn tọa đi trước.” Hai tay Thương Quỳnh chắp sau lưng, con mắt màu đen mang theo tia bá khí đảo qua mọi người, nói: “Các ngươi cũng nên giải tán đi.”

Nói xong, bóng dáng Thương Quỳnh lóe lên, biến mất trước mặt mọi người.

“Ha ha, chúng ta cũng nên đi thôi.” Lam trưởng lão ngáp một cái, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Dạ Nhược Ly và Hoàng Viêm Thương, khóe môi nở ra nụ cười không rõ hàm ý.

Mấy vị trưởng lão kia cũng đồng dạng nhìn về 2 người cười cười, sau đó cùng Lam trưởng lão biến mất trên ngọn núi.

Mà hai người Đan gia cũng không còn mặt mũi nào ở lại, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Nhược Ly rồi cũng rời núi, chỉ là sát ý trên người không hề tiêu tán.

Vì vậy toàn bộ ngọn núi chỉ còn hai người Dạ Nhược Ly và Hoàng Viêm Thương. (am: ta cũng không biết ả Hoa Tinh Lan kia đi đâu rồi =,,,=)

Hắc y nhẹ bay, khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Viêm Thương dưới ánh nắng phản chiếu trong tà chiều trở nên rõ ràng hơn, trầm mặc một lúc lâu, y mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi cũng không tồi, có hứng thú hợp tác với ta không?”

“Thật có lỗi, ta không có hứng.” Dạ Nhược Ly cũng không thèm liếc một cái, liền lạnh giọng từ chối đề nghị của y.

Hoàng Viêm Thương không hề nghĩ rằng nàng sẽ từ chối dứt khoát như vậy, ánh mắt lãnh khốc xoẹt qua tia kinh ngạc, trong ánh mắt ấy lại hiện lên vài phần hào hứng: “Ta tin tưởng, ngươi sẽ hợp tác cùng ta.”

Khẽ ngẩng đầu, Dạ Nhược Ly nhìn Hoàng Viêm Thương nói: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Nếu thế ngươi có thể cho ta cái gì? Mua bán lỗ vốn là điều mà ta không bao giờ làm.”

“Toàn bộ Thương Khung giới, ta có thể cho ngươi toàn bộ Thương Khung giới.” Thấp con mắt, khóe môi Hoàng Viêm Thương chậm rãi nở nụ cười lãnh khốc: “Ta cần thực lực của ngươi, nếu như ngươi giúp ta thì sau này ngươi chính là nữ chủ nhân duy nhất của Thương Khung giới, ngươi muốn gϊếŧ ai thì cứ gϊếŧ, không ai có thể ngăn cản được ngươi.”

Vốn Dạ Nhược Ly vô cùng bình tĩnh khi nói chuyện cùng y nhưng nghe câu nói đó khuôn mặt lập tức lạnh xuống.

“Ta sẽ không giúp ngươi.”

“vì sao? Chẳng lẽ điều kiện không đủ hấp dẫn?” Hoàng Viêm Thương sững sờ, mày kiếm nhẹ nhàng nhăn lại, thanh âm trầm thấp lại mang thêm tia khàn khàn: “Như vậy toàn bộ thiên hạ thì sao? Chỉ cần ngươi giúp ta, cả phiến đại lục này ta sẽ dâng hai tay cho ngươi.”

“Cả phiến đại lục?” Dạ Nhược Ly cười mỉa, trong mắt đựng đầy đùa cợt: “Nếu như ta muốn đại lục này thì sẽ dựa vào thực lực của mình để đoạt lấy, không cần ngươi bố thí, vì sao ta không giúp ngươi chỉ có một nguyên nhân chính là ta nhìn ngươi không thuận mắt, không hơn.”

Nói xong, vươn tay nhấc Hoa Tinh Lan rồi biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Viêm Thương.

Ánh mắt thâm thúy thủy chung nhìn về nơi nàng vừa biến mất, Hoàng Viêm Thương cũng không vì lời nàng nói mà tức giận, ngược lại còn lộ dáng vẻ tươi cười: “Như vậy ta sẽ đợi đến lúc ngươi nhìn ta thuận mắt, dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian.”

Gió mắt thổi qua, Dạ Nhược Ly dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.

Hôm nay nàng cũng không biết mình nên ở chỗ nào của Thánh Huyền sơn, bất quá xem chỗ này không có người ở nên bước vào, ném Hoa Tinh Lan xuống đất.

Nhẫn Huyền Linh lóe lên tia sáng màu bạc, một nam tử mặc áo bào màu bạc rơi xuống trước mặt Dạ Nhược Ly.

Hoa Tinh Lan nhìn thấy ngân xà trong nội tâm vô cùng vui vẻ: “Ngân xà, vì sao ngươi lại ở đây? Còn không mau cứu bổn tiểu thư, bằng không thì bổn tiểu thư không tha cho ngươi đâu.”

Màu bạc trong mắt không che giấu tia chán ghét, ngân xà lạnh lùng nhìn Hoa Tinh Lan: “Hoa Tinh Lan, vì ngươi là con gái của chủ nhân nên ta vẫn luôn nhường nhịn ngươi, nhưng ngươi được một tấc lại tiến thêm một thước, hôm nay ta gặp ngươi một là dùng ngươi để thử độc, hai là muốn biết vì sao chủ nhân lại chết?”

Đang nói, gã cũng không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Hoa Tinh Lan, đã nhanh chóng vọt tới trước mặt ả, một luồng huyền lực chảy vào trong óc ả.

Đây chính là năng lực mà chỉ có Ngân Quang xà vương mới có, xem kí ức của người khác…

Sắc mặt trắng bệch, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, ngay lúc ả không chịu nổi ngân xà đã rút huyền lực ra, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt màu bạc dần hiện hoa lửa giận.

“Hoa Tinh Lan, lúc trước chủ nhân yêu thương ngươi đến cỡ nào, thế nhưng ngươi thì sao? Chẳng những không báo thù cho phụ thân mà còn cùng cừu nhân gϊếŧ cha hợp tác đi hãm hại người khác, lúc trước, chủ nhân thật sự rất yêu thương ngươi cơ mà.”

Mặc dù trong khoảng thời gian này ngân xà bị Dạ Nhược Ly khống chế, nhưng giữa gã và Hoa Lạc Vũ cũng có một đoạn tình nghĩa.

Chậm rãi quay người, ngân xà tới trước mặt Dạ Nhược Ly, bỗng nhiên quỳ xuống rồi dập mạnh đầu phát ra mấy tiếng vang mới nói: “Ngân xà ta cả đời này chưa từng cầu ai bất cứ điều gì, lúc trước nợ Hoa Lạc Vũ một mạng mới ký khế ước với lão, cho nên lần này ta cầu ngươi gϊếŧ Đan Minh, chỉ cần ngươi gϊếŧ được hắn mạng của ta sẽ giao cho ngươi.”

Dan Nhược Ly bất vị sở động (bình tĩnh, không hành động), mặt không biểu tình nhìn ngân xà: “Mạng của ngươi vốn nằm trong tay ta, huống chi ta và Hoa Lạc Vũ là kẻ thù không đội trời chung, sao ta phải giúp ngươi?”

“Đúng, mạng của ta nằm trong tay ngươi nhưng bắt buộc thay người làm việc hay tự giác phục tùng, cái nào có lợi hơn tự ngươi cũng hiểu rõ, hơn nữa ngươi và Đan Minh cũng có thù, mà ngươi chỉ cần mang xác hắn cho ta thì có thể đạt được lòng trung thành cả đời của ta.”

Cái này đối với Dạ Nhược Ly chỉ là tiện tay mà thôi, nàng không ngại dùng việc này để thuần phục ngân xà.

“Được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau ta là chủ nhân duy nhất của ngươi, ngươi phải quên Hoa Lạc Vũ cho ta, nếu không…”

Câu tiếp theo Dạ Nhược Ly cũng không nói ra nhưng ngân xà cũng đã biết được ý của nàng.

Đem Hoa Tinh Lan giao cho ngân xà, Dạ Nhược Ly khoanh chân ngồi xuống, không lãng phí một giây một phút củng cố lại tu vi.

Màn đêm buông xuống, ánh mắt như nước, gió thổi chọc người.

Dạ Nhược Ly bỗng mở mắt, chậm rãi nhổ ra trọc khí (khí bẩn): “Không hổ danh là thánh địa Thương Khung giới, chỉ cần mấy canh giờ đã củng cố lại tu vi của Huyền tôn.”

Chậm rãi đứng dậy, áo trắng trong đêm khẽ lay động, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn trời đêm, thì thầm lẩm bẩm: “Nếu như yêu nghiệt đang ở Thánh Huyền sơn sao có thể không cảm nhận được trận chiến lúc chiều? Chẳng lẽ hắn không có ở đây?”

Nhíu nhíu mày, Dạ Nhược Ly trầm mặc bước ra cửa.

Nàng đến Thương Khung giới mục đích chính là tìm Cung Vô Y, nhưng lúc này vội vàng củng cố lại tu vi mới tạm thời gác lại, lúc này thừa dịp ban đêm cũng nên điều tra tin tức của hắn.

“Ân? Hơi thở này…”

Bước chân dừng lại, Dạ Nhược Ly đưa mắt nhìn hướng bên cạnh…

Trong đình viện tĩnh mịch, ẩn ẩn truyền tới một luồng khí thế cường đại, mơ hồ trong đó còn có bạch quang (ánh sáng trắng), cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh, một lát sau bạch quang lại xuất hiện, so với trước lại sáng hơn, trực tiếp chiếu sáng cả trời đêm.

Kỳ quái nhất là động tĩnh của luồng khí thế cường đại này dường như không gây sự chú ý của người Thánh Huyền sơn.

Không tự chủ được, Dạ Nhược Ly bước tới chỗ bạch quang kia…

Bạch quang bao trùm tầm mắt nàng, mơ mơ hồ hồ, Dạ Nhược Ly dường như nhìn thấy một tiểu đông tây (cv nói thế, dịch ra là tiểu chút chít, ta nghĩ là con chuột :v) có đám lông mượt mà đang nằm trong bạch quang, nhưng tiểu đông tây kia phảng phất không phát hiện ra Dạ Nhược Ly, vẫn không nhúc nhích, động đậy.

Bỗng nhiên một tinh quang xoẹt qua bầu trời đêm hướng về phía Dạ Nhược Ly bay vụt qua, nàng chưa từng phản ứng thì một hạt châu đã bay thẳng vào miệng, chui xuống đan điền (rốn).

“Người nào?” Thanh âm non nớt vang lên giữa đêm tối yên tĩnh đặc biệt tinh tường.

Lúc Dạ Nhược Ly nuốt hạt châu, bạch quang liền biến mất, lúc này nàng cũng không có tâm tình trả lời mà vội vàng kiểm tra thân thể mình.

Nhưng kì quái nhất là hạt châu kia yên tĩnh nằm ở đan điền, không hề có bất cứ điều dị thường gì, trái lại trong đầu nàng lại có một khế ước không rõ ràng…

Đây là…Chuyện gì đang xảy ra? Sao nàng lại không nhìn thấu khế ước Huyền thú này?

“Này, ngươi đem thánh châu trị thương trả lại cho ta.”

Thanh âm non nớt ở dưới chân truyền lên, Dạ Nhược Ly men theo thanh âm cúi đầu xuống liền nhìn thấy một con mèo con (thì ra là mèo, tưởng chuột chứ :V), không khỏi ngây ngẩn người.

“Ngươi là ai?”

“Hừ, ngươi nuốt thánh châu trị thương của ta, còn dám hỏi ta là ai?” Mèo con phẫn nộ trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, màu xanh trong mắt lóe lên lãnh ý: “Ngươi lập tức trả lại thánh châu trị thương cho ta!”

Nó khẩn trương như thế là vì chẳng những nó phải dựa vào thánh châu để trị thương mà quan trọng hơn là thánh châu chính là nguyên thần của nó, ai nuốt phải thì người đó chính là chủ nhân.

Cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy lại thánh châu trị thương.

“Ta cũng không muốn cái thứ ta không biết ở trong cơ thể của ta nhưng ta không lấy nó ra được.” Dạ Nhược Ly dò xét, một bộ dạng thật bất đắc dĩ.

“Đồ vật không biết?” Hai mắt mèo con bốc hỏa, ánh mắt hung ác trừng Dạ Nhược Ly: “Ngươi thật không biết nhìn hàng, đây chính là thánh châu trị thương, cho dù là bị thương nặng đến đâu cũng chữa được hết, chỉ là vấn đề thời gian thôi, sao ngươi có thể nói thánh châu trị thương của ta là đồ vật không rõ ràng?” (am: Mèo ngốc =,,,=)

Lúc này một cơn gió mang theo mùi thuốc làm tâm trạng của mèo con ổn định lại.

“Trên người ngươi có mùi thuốc, nhất định ngươi thường xuyên tiếp xúc với dược liệu, chẳng lẽ ngươi là Luyện đan sư?” Mắt mèo con sáng ngời, giọng điệu dần hòa hoãn: “Khứu giác của ta rất nhạy, sẽ không sai, ngươi nhất định là Luyện đan sư, đúng không?”

Dạ Nhược Ly ngạc nhiên nhìn mèo con, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cái này thật sự quá tốt rồi.” Hiển nhiên mèo con đã quên mất là ai đã nuốt thánh châu trị thương của nó, vươn móng vuốt hướng đến Dạ Nhược Ly, nháy đôi mắt to tròn, dùng thanh âm non nớt nói: “Nhanh lên, ngươi đem đan dược cho ta nếm thử, nếu ta thỏa mãn nhất định sẽ không so đo với ngươi nữa.”

Xuất phát từ việc nuốt nhầm bảo vật của người khác nên Dạ Nhược Ly thấy áy náy vì vậy cũng không keo kiệt lấy ra một bình sứ đặt vào móng vuốt của mèo con.

Mèo con vặn nắp bình, đem đan dược đổ vào miệng cuối cùng còn liếʍ láp khóe môi, thỏa mãn gật đầu: “Mùi vị không tệ, so với đám phế vật Đan gia thì tốt hơn nhiều, có lẽ đi theo ngươi cũng không tồi, chí ít còn có đan dược mà ăn, được rồi, thánh châu trị thương tặng cho ngươi, dù sao ngươi cũng không trả lại ta được.”

Muốn lấy lại thánh châu trị thương chỉ có một cách, đó chính là gϊếŧ chết nữ nhân này.

Nhưng nếu thế nó lại phải ăn đan dược khó nuốt chỗ đám phế vật Đan gia sao? Cái này cũng không được, cân nhắc lợi hại, mèo con ra quyết định buông tha cho việc lấy lại thánh châu trị thương, đi bên cạnh nàng.

Dạ Nhược Ly ngưng trọng nhìn mèo con: “Nếu ra đoán không sai, linh hồn của ngươi đang được chữa trị?”

“Nếu không phải linh hồn bị thương cần dùng đến thánh châu chữa trị, ta sao có thể lâu như vậy còn chưa khỏi?” Con mắt sáng tối sầm lại, mèo con chậm rãi thở dài: “Bất quá ngươi nuốt phải thánh châu của ta, về sau không phải linh hồn bị thương cũng có thể nhanh chóng khôi phục, đan dược này còn hiệu quả hơn, chỉ là ta rất thích đan dược.”

Trầm mặc nửa ngày, Dạ Nhược Ly chậm rãi mở miệng: “Nếu như ta nói ta có thể chữa hết cho ngươi?”

“Cái gì?” Mèo con cả kinh, trong nội tâm phát ra tia cuồng hỉ: “Ngươi nói thật?”

“Đương nhiên, chỉ cần đầy đủ dược liệu.”

“Thật tốt quá,” Mèo con hưng phấn xoa xoa móng vuốt, mắt to mừng rỡ, vỗ vỗ l*иg ngực: “Nếu ngươi giúp ta trị hết thương thế thì tính mạng về sau của ngươi sẽ do ta phụ trách, có ta bảo hộ ở Thương Khung giới này không ai dám tổn thương ngươi.”

Nghe vậy, tâm Dạ Nhược Ly khẽ động: “Như vậy, Đan gia? Ta và Đan gia có cừu thù.”

“Đan gia?” Nghe thấy hai chữ này, mèo con không khỏi xì mũi coi thường: “Một gia tộc phế vật cộng thêm một lão phế vật mà thôi, ngươi với đám chó má Đan gia có cừu thù thì có diệt đi a, cam đoan không ai ngăn cản ngươi, có ta ở đây cho dù ngươi có ngang ngược tới cỡ nào cũng không hề gì, Đan gia là cái khỉ gì?”

Khóe miệng có chút co rút, Dạ Nhược Ly lập tức im lặng. Vận khí hôm nay của nàng thật quá tốt nha, trong lúc vô tình ký khế ước lại ký trúng một Huyền thú vô cùng cường hãn a.

Không biết nó ở Thương Khung giới có thân phận gì, bất quá hình như rất lợi hại…

“Đúng rồi,” Mèo con dường như nhớ đến điều gì đó, mắt to khẽ chớp: “Đi, ta đưa ngươi tới một nơi, ha ha, ngươi nhất định sẽ rất thích.”

Ở chỗ cao nhất của Thánh Huyền sơn phong cảnh vô cùng đẹp, mây mù tràn ngập, tựa hồ như tiên cảnh giữa chốn nhân gian, nhưng thứ hấp dẫn Dạ Nhược Ly lại không phải là những cái này mà là huyền khí ở đây nồng đượm, nàng cảm nhận được huyền khí ở đây so với bất kì ở đâu trên Thánh Huyền sơn là nồng nhất.

“Nơi này là…”

“Đây là chỗ trước đây ta hay tu luyện, từ sau khi bị thương cũng chưa tới đây lần nào.” Mèo nhỏ từ vai Dạ Nhược Ly nhảy xuống, lười biếng duỗi lưng: “Mà ở đây ngoại trừ ta ra không ai có tư cách đến đây, hiện tại ta tặng nó cho ngươi.”

Quay thân mèo lại, mắt to chớp chớp vô cùng đáng yêu, trong đó lại xoẹt qua tia giảo hoạt.

“Xem ta đối tốt với ngươi như vậy, về sau đan dược của ta phải do ngươi rồi.”

“Được” Dạ Nhược Ly không chút do dự gật đầu, đan dược muốn bao nhiêu có bấy nhiêu nhưng chỗ này thật sự hiếm có.

“Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại ngay.” Dứt lời, bóng dáng màu trắng thả người nhảy lên, trong giây lát đã biến mất.

Lúc mèo con rời đi, Dạ Nhược Ly thả Huyền thú trong nhẫn Huyền linh ra, nếu như ở chỗ này tu luyện nàng có dự cảm rất nhanh thực lực của chúng thú sẽ tăng lên không ít.

Không lâu sau, mèo nhỏ lại quay trở về, khi thấy đám thú bên cạnh Dạ Nhược Ly, trong mắt to xoẹt qua tia kinh ngạc, thoáng chốc liền bình tĩnh.

“Ừ, những linh quả này ta tặng ngươi, chúng ta có qua có lại.”

Dạ Nhược Ly nhìn vào móng vuốt của nó liền thấy mấy quả màu xanh lá cây…

“Đây là…Mộc Linh quả?” Dạ Nhược Ly vui vẻ, vội vàng cầm lấy: “Thật sự là Mộc Linh quả, đây chính là dược liệu cần có để luyện chế Phá tôn đan, không ngờ lại tìm được ở đây.”

“Phá tôn đan?” Mèo con nghi hoặc trừng mắt: “Ta không biết cái gì gọi là Phá tôn đan, bất quá mùi vị quả này cũng không tệ nên đem đến cho ngươi nếm thử, ta biết được quả này có thể tăng huyền khí.”

Dạ Nhược Ly ném Mộc Linh quả vào nhẫn Huyền kinh, giơ lên trước mặt mèo con: “Ngươi có bao nhiêu Mộc Linh quả? Ta sẽ dùng đan dược đổi với ngươi.”

Con mắt sáng ngời, mèo con chớp lên tia linh quang: “Được, thành giao, ha ha, quả này thật sự rất ngon, nhưng đan dược còn ngon hơn, về sau ta không cần phải ăn đan dược khó nuốt của Đan gia nữa.”

Quả nhiên trong tay mèo con vẫn còn mười mấy Mộc Linh quả nữa, những Mộc Linh quả này có thể luyện chế rất nhiều Phá tôn đan, bất quá những dược liệu khác thật khó tìm.

Sau đó Dạ Nhược Ly và đám thú bước vào thời kì bế quan tu luyện.

-----editor: aries mai.----

Thời gian nhanh như thoi đưa.

Thấm thoát đã trôi qua hai tháng, trong hai tháng này đám thú đều đã đột phá, thấp nhất là Tuyết Hồ đạt 28 cấp, cách thú hoàng một bước nữa.

Thanh Long đã bước vào thú hoàng hàng 5, ngân xà, Chu Tước và Huyền Vũ đều trờ thành thú hoàng trung cấp, Thiên Hoàng đột phá một bậc, chỉ thiếu một chút đã lên Thú Tôn.

Thật đáng mừng là ngay cả Bạch Hổ cũng đột phá, là Huyền tôn cao cấp, hôm nay đối mặt với Đan trưởng lão, Bạch Hổ cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết.

Dạ Nhược Ly mới đột phá lên Huyền tôn không được bao lâu, vì vậy cũng không tấn cấp, bất quá huyền khí tăng lên không ít, chắc hẳn không lâu nữa sẽ đột phá.

“Hai tháng rồi, cũng nên rời khỏi đây thôi…”

Lần này vì chỗ này làm thực lực tăng lên không ít, đây chính là điểm Dạ Nhược Ly vui nhất.

“Ngươi muốn xuống núi hả?” Mèo con nhảy ra, thả người trên vai Dạ Nhược Ly: “Vậy thì dẫn ta theo cùng a, ta và ngươi sẽ ở cùng một chỗ, ngươi không thể để ta ở đây.”

“Được, bất quá trong thời gian này ngươi phải ở trong nhẫn Huyền linh.”

Chỉ cần Dạ Nhược Ly nguyện ý mang nó đi, mặc kệ phải làm gì nó cũng đều làm, cho dù nó đã dùng một đống Mộc Linh quả đổi lấy đan dược của Dạ Nhược Ly nhưng muốn có đan dược ăn mãi thì chỉ còn cách là đi theo nàng.

Lần này, mèo con đã quyết định khiến da mặt dày thêm, quấn quýt lấy nàng không buông.

So với trước, Thánh Huyền sơn có vẻ quạnh quẽ, Dạ Nhược Ly xuống núi ngay cả một bóng người cũng không thấy, cũng may không lâu sau nàng gặp Lam trưởng lão.

Lam trưởng lão nhìn Dạ Nhược Ly, chớp mắt một cái, không khỏi sững sờ: “Tiểu nha đầu, ngươi không có đến Thánh Thiên thành tham gia giao dịch hội?”

Lão không khỏi hoài nghi, hai tháng nay Dạ Nhược Ly không hề xuất hiện, dù sao huyền giả tu luyện không hề để ý đến thời gian, hơn nữa nàng vừa đột phá lên Huyền tôn, chắc hẳn đã tìm nơi bế quan củng cố tu vi.

Nếu như Lam trưởng lão biết Dạ Nhược Ly chỉ cần mấy canh giờ để củng cố lại đại khái sẽ bị dọa chết khϊếp.

“Giao dịch hội?” Dạ Nhược Ly nhíu mày, nàng không biết giao dịch hội là gì.

“Ha ha, ta quên, ngươi vừa tới Thánh Huyền sơn, không biết giao dịch hội là gì cũng bình thường, nếu như ngươi có đồ vật muốn có thì có thể đến giao dịch hội xem qua, nói không chừng có thể thu hoạch được ngoài ý muốn.”

“Ta hiểu rồi, đa tạ Lam trưởng lão.” Dạ Nhược Ly ôm quyền, thân hình lóe lên, hướng về phía chân núi đi xuống.

“Ha ha, tiểu gia hỏa này…” Lam trưởng lão lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Ta cảm thấy khí tức của nàng đã ổn định rồi, hơn nữa còn tăng lên không ít, cũng đã là Huyền tôn trung cấp, quá nhanh a, thật không biết loại biếи ŧɦái ở đâu ra a.”

Giao dịch hội ở Thánh Thiên thành được tổ chức ở quảng trường, nắng ban mai chiếu sớm mà ở đây đã tấp nập người qua lại.

Ở chính giữa quảng trường bày biện mấy gian hàng, nếu như nhìn trúng vật phẩm nào có thể lấy vật đổi vật, vì vậy hôm nay chính là ngày náo nhiệt nhất Thánh Thiên thành.

Ánh mắt Dạ Nhược Ly xoẹt qua một gian hàng, bỗng nhiên dừng lại ở một cây cỏ màu trắng bạc.

“Đây là…Ngân Quang thảo?”

Ngân Quang thảo chính là dược liệu để luyện chế đan dược trị thương cho mèo con, cũng rất khó kiếm được, người lấy nó làm vật trao đổi tất nhiên không biết Ngân Quang thảo.

Dạ Nhược Ly lấy ra một Mộc Linh quả đưa tới trước mặt chủ quầy: “Ta dùng Mộc Linh quả này trao đổi với ngươi.”

Dùng nó để đổi dược liệu không gì tốt hơn, huống chi mèo con cho nàng rất nhiều Mộc Linh quả, lấy ra một quả cũng không tổn thất gì.

“Đây là cái gì? Có thể nói cho ta nghe một chút công dụng không?”Chủ quầy liếc mắt nhìn Mộc Linh quả, không chút hiểu biết chỉ hỏi thăm công dụng.

“Mộc Linh quả, dùng để gia tăng huyền khí.”

Nghe nói có thể gia tăng huyền khí, ánh mắt chủ quầy sáng ngời.

Gã bày ra cọng cỏ non màu bạc này kỳ thật cũng không biết tác dụng của nó, chỉ là vô tình có được muốn thử vận may mới đem ra bày biện, vì vậy sao có thể không nguyện ý trao đổi chứ?

Lúc chủ quầy chuẩn bị nhận lấy Mộc Linh quả thì một thanh âm thanh thúy động lòng người chậm rãi vang lên: “Chậm đã, ta muốn Mộc Linh quả này.”

Đan Tuyết Kỳ bước từng bước nhu hòa, hướng về phía Dạ Nhược Ly.

Đan Tuyết Kỳ là dòng chính của Đan gia sẽ không như người ngoài, không có mắt nhìn, nàng ta chỉ cần liếc qua cũng có thể biết được đây chính là Mộc Linh quả, cũng biết được Mộc Linh quả quý hiếm đến mức nào, mà nàng ta gần đây cũng đang luyện chế đan dược, dược liệu còn thiếu chính là Mộc Linh quả.

“Cô nương, không biết có thể trao đổi Mộc Linh quả với ta không? Ta có thể cho ngươi đan dược, một đan dược so với dược liệu này còn trân quý hơn.” Đan Tuyết Kỳ mỉm cười, nói ra.

“Ta muốn là Ngân Quang thảo.” Dạ Nhược Ly lắc đầu, cự tuyệt Đan Tuyết Kỳ.

“Này, ngươi có rằng ngươi là ai? Tuyết Kỳ tiểu thư có hảo tâm trao đổi cùng ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu.”

Nghe vậy một tộc nhân (người trong tộc) chi thứ của Đan gia đứng cạnh Đan Tuyết Kỳ lập tức lên tiếng, dung nhan xinh đẹp tràn đầy tức giận: “Hừ, Tuyết Kỳ tiểu thư muốn dùng đan dược trao đổi với ngươi, ngươi lại không muốn, phải biết đan dược Đan gia chính là vật phẩm mà cường giả Thương Khung giới này muốn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán đấy, hơn nữa thân phận Tuyết Kỳ tiểu thư vô cùng tôn quý, chẳng những là tiểu thư dòng chính của Đan gia mà còn là nữ chủ nhân tương lai của Thương Khung giới, là vị thê tử của Vô Y công tử, nhìn trúng đồ vật của ngươi chính là phúc khí của ngươi đấy!”