Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 4 - Chương 9: Đột phá, huyền tôn

Thánh Thiên thành, trong Thánh Huyền sơn.

Một tòa nhà xa hoa lặng yên đứng trong dãy núi, sương mù dày đặc tỏa ra khắp nơi, nếu có thể ở đây tu luyện thì đúng là làm chơi ăn thật.

Lúc này, ở trong phòng nghị sự là mấy lão giả tóc bạc phơ, nếp nhăn mọc tràn lan ngồi vây quanh bàn gỗ, thần sắc ngưng trọng hơn bao giờ hết.

“Mấy vị, thành chủ Lam gia ở Thiên Lân thành truyền tin tới, người lúc trước không để ý đến lời cảnh cáo của Đan trưởng lão ra tay gϊếŧ chết nha đầu Diệp Thu bị tên khốn kiếp Đan Minh gây khó dễ.”

Giọng điệu Lam trưởng lão cứng rắn vang lên, Trương trưởng lão, Ngô trưởng lão, Hỏa trưởng lão hai mắt nhìn nhau.

“Tiểu gia hỏa thật biết gây rắc rối, không biết lần này lại làm gì đây?”

“Hừ, còn phải nói sao? Nhất định là lão cẩu Đan gia ỷ thế hϊếp người, khi dễ tiểu bối, lão ta có được một điểm uy phong của cao thủ? Thật không biết loại người như thế sao có thể làm Đan chủ Đan gia?”

“Các vị, trước tiên nghe ta nói hết đã.” Lam trưởng lão đánh mặt bàn, nhướng mày, nói ra chuyện xảy ra ở Thiên Lân thành, sau đó lại nói: “Trong thư Lam Tùy Lạc có viết nàng là bị vu oan hãm hại, mà cho dù có bị oan hay không chúng ta cũng không thể bỏ qua.”

Ngô trưởng lão và Trương trưởng lão sững sờ, nếu như nói ra lời này là Hỏa trưởng lão, bọn hắn cũng không chút ngạc nhiên, nhưng lời này lại là người có tính cách trầm ổn, tâm tư nhanh nhẹn Lam trưởng lão nói ra.

Làm cho bọn hắn không khỏi nghĩ sâu xa.

“Lam trưởng lão, cho dù là tiểu gia hỏa kia có thể đánh bại được Thiên Huyền sư, nhưng thật sự có đáng để chúng ta ra mặt không? Nếu là bình thường ta sẽ không để ý mà bảo vệ tiểu gia hỏa này, nhưng lúc này Thương Khung giới chúng ta đang gặp nguy cơ, nếu như có nội chiến, chỉ sợ kẻ thù bên ngoài sẽ thừa cơ hưởng lợi.”

Lam trưởng lão gật nhẹ đầu, nhàn nhạt cười: “Ngô trưởng lão, ngươi nói cũng có đạo lý, đúng rồi, ngươi có biết bệnh tình của Lam Tùy Lạc?”

Mọi người nhìn nhau, không biết Lam trưởng lão nói vậy là có ý gì?

Lam Tùy Lạc là người của Lam gia, tự nhiên là chỗ bọn hắn hay lui tới, phương pháp đan dược kia cũng là do Lam trưởng lão tìm thấy, vốn muốn Đan gia hỗ trợ nhưng Đan gia không muốn cứu thứ chi Lam gia.

“Bệnh của Lam Tùy Lạc đã khỏi, hơn nữa đã đột phá lên Huyền tôn.”

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của bọn hắn, Lam trưởng lão chậm rãi mở miệng, thanh âm nhàn nhạt nhưng lại hung hăng đâm vào lòng mọi người, làm bọn hắn ai cũng ngây ngẩn.

Bệnh của Lam Tùy Lạc đã được chữa khỏi? Chẳng lẽ Đan gia xuất thủ? Không, tuyệt đối không thể, Đan gia sẽ không hạ thấp tư thái đi cứu một người bé nhỏ như thế trong Lam gia.

Như vậy, trên đời này ngoài Đan gia ra có người còn có thể luyện đan.

Chẳng lẽ là…

“Các ngươi đoán không lầm, điều chế đan dược cho Lam Tùy Lạc đúng là nữ tử Dạ Nhược Ly kia.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc kia, Lam trưởng lão cười khổ một tiếng, lúc trước lão cũng trải qua cảm giác như vậy không phải sao? Chỉ là lão tin tưởng Lam Tùy Lạc sẽ không nói dối lão.

Xem ra tiểu gia hỏa này thật sự khiến bọn hắn tán thưởng a.

“Hơn nữa, ở bên trong Thanh Linh sơn có một đám xà nói sẽ dẫn Lam Tùy Lạc đi vào lãnh địa của Hung thú, mà tin tức ta vừa thu được sau khi điều tra chính là…”

“Như thế nào?” Mọi người sững sờ hỏi, bọn hắn dĩ nhiên bị lời nói của Lam trưởng lão làm cho choáng váng.

“Tiểu gia hỏa này, nàng thật ra là Huyền Hoàng đỉnh phong, ha ha, 20 tuổi đã là Huyền Hoàng đỉnh phong, thiên phú đến bực nào? Cũng quá biếи ŧɦái đi, Đan Tuyết Kỳ Đan gia thì sao? Năm nay đã 24 tuổi mới chỉ đột phá lên Huyền Hoàng, ở Thương Khung giới 24 tuổi đạt được Huyền Hoàng cũng có thể gần bằng Vô Y công tử, hôm nay lại có nữ tử 20 tuổi đạt đến Huyền Hoàng đỉnh phong, các ngươi nói xem nàng không đáng để chúng ta lôi kéo sao?”

20 tuổi đã là Huyền Hoàng đỉnh phong… cái này, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?

“Biếи ŧɦái, cái này cũng thật sự biếи ŧɦái quá đi nha?” Hỏa trưởng lão tức giận bất bình, đầy bụng ủy khuất: “Nhớ năm đó, chúng ta 20 tuổi vẫn còn đang cố gắng đột phá lên Huyền Hoàng mà nàng đã là Huyền Hoàng đỉnh phong rồi, nhưng Thương Khung giới chúng ta cũng có Vô Y công tử, 22 tuổi là Huyền Hoàng đỉnh phong, 24 tuổi đã đến Huyền tôn rồi.”

“Lam trưởng lão.” Trương trưởng lão nhíu chặt mi tâm, giữa lông mày xoẹt qua tia hoài nghi: “Nếu nàng là Huyền Hoàng đỉnh phong, vì sao lại giấu giếm thực lực đi vào Thương Khung giới? chuyện này còn có ai biết nữa không?”

Hiển nhiên Trương trưởng lão so với người thường muốn biết nhiều hơn, chỉ là lão không có cách nào hiểu được vì sao Dạ Nhược Ly lại phải thâm nhập vào Thương Khung giới? Chẳng lẽ nàng là gian tế?

“Có lẽ nàng có mục đích của nàng, bất quá ta cảm giác được nữ tử này không có địch ý.” Lam trưởng lão hiền hòa cười, ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua trời xanh, lộ vẻ thâm thúy: “Thương Khung giới sắp gặp nạn, chẳng biết tại sao ta có cảm giác có lẽ nàng là người giác cứu cho Thương Khung giới…”

Ai cũng không thể ngờ Lam trưởng lão lại đánh giá cao tiểu gia hỏa này như vậy.

Nữ tử trẻ tuổi như thế có thể hóa giải được nguy cơ của Thương Khung giới sao? Điều này sao có thể được cơ chứ? Thế nhưng trực giác của Lam trưởng lão rất chuẩn, đều đoán chính xác được 8, 9 phần.

Cho dù như thế nào nữ tử này, không thể chết được!

Chúng trưởng lão nhìn nhau, đồng thời cùng đưa ra quyết định.

Nội thành Thánh Thiên thành đều là những gia tộc quyền thế ngút trời, đại gia tộc gồm có Đan gia, đồng sự, Trương gia và Ngô gia, những gia tộc này đều có người làm trưởng lão trong Thánh Huyền sơn, vì vậy cũng trở thành thế gia mạnh nhất Thánh Huyền sơn.

Nếu như nói Thánh Thiên thành ở Thương Khung giới có nhiều thế lực khác nhau thì ở Thánh Huyền sơn chỉ có duy nhất một phương hướng.

Có thể được tiến vào Thánh Huyền sơn tu luyện, tu vị tăng lên rất nhanh, hơn nữa Thánh Huyền sơn là nơi Giới chủ ở, tượng trưng cho quyền lực cao nhất Thương Khung giới, cho dù có cường đại như Đan gia cũng phải cúi đầu xưng thần.

Lúc này, trời chiều bao phủ cả Đan gia, một bóng dáng xinh đẹp dưới cây liễu chậm rãi bước về phía sân.

Quần áo màu xanh ôm trọn thân hình hoàn mỹ, bên hông buộc một cạp váy màu tím, tóc tùy ý xõa sau vai, gió nhẹ thổi qua lộ ra đôi vòng tai tinh xảo.

Dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người, nữ tử thanh y đi thẳng về phía thư phòng, cũng không thông báo mà đẩy cửa bước vào.

Toàn bộ Đan gia cũng chỉ có nàng ta là cháu ruột của Đan gia chủ - Đan Tuyết kỳ, không cần thông báo cũng có thể tùy ý vào thư phòng.

“Tuyết Kỳ, có chuyện gì sao?” Đan Minh ngẩng đầu, nhìn nữ tử thanh y nháy mắt, dung nhan già nua hiện tia ôn hòa: “Ha ha, có việc tìm gia gia sao?”

“Ta nghe nói gia gia đã trở về, vì vậy tới vấn an.” Đan Tuyết Kỳ mỉm cười, chậm rãi bước tới trước mặt Đan Minh: “Gia gia, nghe nói người từ Thiên Lân thành đem về một nữ nhân?”

“Đúng vậy, nữ nhân kia trêu chọc Đan trưởng lão, ta phải tự thân ra trận đem nàng về.” Nói đến đây, Đan Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hết lần này đến lần khác chi thứ Lam gia kia quản thật nhiều, nếu không ta đã đánh chết nữ nhân kia tại chỗ rồi, sau đó ta còn muốn đến Thánh Huyền sơn, nhờ Giới chủ làm chủ cho ta.”

Đan Tuyết Kỳ mấp máy môi, con mắt khẽ chớp, tóc mai rơi xuống, gió thổi qua nhẹ nhàng ma sát đôi gò má, mang lại loại hấp dẫn không thể nói nên lời.

“Gia gia, Vô Y công tử khi nào sẽ ra ngoài?”

Nói đến đây, hai gò má đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu.

Nhìn thấy bộ dạng của Đan Tuyết Kỳ, khó có được tư thái xấu hổ này, Đan Minh ý vị thâm trường cười nói: “Tuyết Kỳ, Vô Y công tử rất nhanh sẽ rời khỏi chỗ kia, ha ha, lúc đó Giới chủ sẽ đích thân làm chủ cho hôn sự của hai ngươi, đây chính là lời hắn đáp ứng ta, ha ha, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ làm tân nương đi.”

Nghe vậy, trong lòng Đan Tuyết Kỳ cực kỳ vui vẻ nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài: “Gia gia, thế nhưng Vô Y công tử chưa từng liếc mắt nhìn Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ cũng nghe nói hắn đã thành thành ở bên ngoài…”

“Tuyết Kỳ, ngươi cứ yên tâm, chỉ là một nữ nhân thế tục sao có thể so sánh với con gái Đan gia? Trừ người của Đan gia ta còn ai có thể xứng đôi với Vô Y công tử? Cho dù Vô Y công tử không đáp ứng thì sao chứ? Giới chủ là sư phụ của Vô Y công tử, nếu như hắn không nghe lời thì chính là cãi lệnh sư phụ, chẳng những lưu lại tiếng xấu muôn đời mà cũng sẽ bỏ qua cơ hội tốt kế thừa Thương Khung giới, Vô Y công tử cũng không phải kẻ ngốc, tin tưởng hắn sẽ biết lựa chọn như thế nào.”

Có được lời cam đoan của Đan Minh, tâm tình Đan Tuyết Kỳ mới thả lỏng.

Đột nhiên Đan Tuyết Kỳ nhớ lại mười mấy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Cung Vô Y, từ đó bắt đầu si mê, cho nên những năm sau đều rơi vào vực sâu thống khổ.

Cho dù mười mấy năm qua Cung Vô Y cũng không có nói với nàng ta một câu cũng không để cho nàng ta sắc mặt tốt, nhưng nàng ta vẫn có thể vui vẻ chịu đựng.

Mà nàng ta cũng cố gắng tu luyện, đều là vì nam nhân kia, chỉ vì một ngày nọ có thể xứng đôi đứng bên cạnh hắn, cuối cùng cũng thành công, gần 24 tuổi đã đạt được Huyền Hoàng, như thế đã đủ xứng đôi với hắn rồi. Hơn nữa, ở Thương Khung giới cũng chỉ có nàng ta và hắn là tài giỏi nhất, không có nữ nhân nào có thể so sánh với nàng ta.

“Tuyết Kỳ, lần này Vô Y công tử ra ngoài chắc chắn sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất, ngươi cũng đừng để thua xa quá, chờ ngươi lên được Huyền tôn, ta sẽ nói Giới chủ sắp xếp cho ngươi đi tới chỗ kia tu luyện.”

Đan Minh cổ vũ Đan Tuyết Kỳ, khẽ cười nói: “Gia gia cũng muốn đi một chuyến đến Thánh Huyền sơn, cũng không muốn nói nhiều, ngươi đừng làm gia gia thất vọng, gia gia tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ đạt được thành tựu to lớn, có thể cùng Vô Y công tử quản lý Thương Khung giới.”

Nghĩ đến cảnh tượng đó, hai gò má Đan Tuyết Kỳ lại nhiễm hồng, trong mắt hướng đến mục tiêu kia…

--- ----- editor: aries mai.--- -------

Bên trong đại điện Thánh Huyền sơn, trên ghế màu vàng có một nam tử đoan chính đang ngồi, thân hình to lớn cao ngạo lộ ra một luồng khí thế cường đại, hai mắt uy nghiêm nhìn đám người phía dưới, thanh âm ôn hòa: “Mấy vị trưởng lão Thánh Huyền sơn và Đan gia chủ tìm bổn tọa có chuyện gì?”

Nói đến đây, ánh mắt dừng lại trên người Dạ Nhược Ly và Hoa Tinh Lan: “Mặt khác, các ngươi đã quên quy củ Thánh Huyền sơn? Nơi này có thể để người ngoài vào sao? Các nàng là ai? Bổn tọa nhớ rõ Thánh Huyền sơn không có đệ tử này.”

“Bẩm Giới chủ.” Đan trưởng lão nhìn Dạ Nhược Ly, cười lạnh, tiến tới phía trước nói: “Thời gian trước, Đan gia chủ nhìn trúng một nữ tử muốn thu là đồ đệ, ai ngờ lại có người đố kỵ nữ đệ tử của Đan Minh, thiết kế hãm hại, gϊếŧ chết cả nhà, cầu Giới chủ làm chủ cho Đan gia chúng ta.”

“Ah?” Thương Quỳnh chớp mày kiếm, ánh mắt lại nhìn hai nữ tử, giọng điệu uy nghiêm lạnh lùng: “Hai người các ngươi nói cho bổn tọa biết có chuyện này sao?”

Khí thế cường đại của Thương Quỳnh áp xuống làm Hoa Tinh Lan sớm lạnh run, sắc mặt tái nhợt, trái lại Dạ Nhược Ly không hề biến sắc, trên người lại tỏa ra một luồng khí thế kiệt ngao bất tuần ( cương quyết bướng bỉnh), thật khiến Thương Quỳnh nhìn nhiều hơn một chút.

“Giới chủ đại nhân.” Hoa Tinh Lan run rẩy quỳ rạp xuống đất, bộ dạng thật đáng thương nói: “Cầu xin đại nhân vào chủ cho tiểu nữ, nữ nhân chết tiệt này dám chạy tới Hoa gia đại khai sát giới, gϊếŧ chết phụ thân tiểu nữ, những điều này đều là tận mắt nhìn thấy, kính xin đại nhân trừng trị hung thủ thích đáng.”

Thương Quỳnh không nói gì, ánh mắt màu đen tựa hồ như nhìn thấu tất cả chăm chú nhìn Hoa Tinh Lan.

Hoa Tinh Lan không chịu nổi ánh mắt của hắn, thiếu chút nữa tiểu trong quần (ta chém =.=), trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ: “Chuyện nhỏ như vậy các ngươi tự giải quyết là được, tại sao lại đến Thánh Huyền sơn? Chẳng lẽ thấy bổn tọa rãnh rỗi nên đem chuyện nhỏ nhặt này phiền toái bổn tọa?”

Đan Minh lau mồ hôi lạnh, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Thương Quỳnh: “Là như vậy, Giới chủ đại nhân, ta vốn tự mình xử trí nhưng người của Lam gia lại ngăn cản ta, hơn nữa còn uy hϊếp ta, bất đắc dĩ mới nhờ Giới chủ làm chủ.”

Ngừng lại một chút, ánh mắt xoẹt qua tia âm tàn, lại nói: “Hơn nữa, theo tin tức điều ta được thì thực lực nữ tử này là Huyền Hoàng đỉnh phong, một Huyền Hoàng đỉnh phong lại che giấu thực lực tiến vào Thương Khung giới, trời đất chứng giám nàng chính là gian tế, Giới chủ đại nhân loại gian tế này không thể tha được!”

“Con mẹ nó ngươi nói láo!” Hỏa trưởng lão hung hăng trợn mắt nhìn Đan Minh, cất bước tiến lên, ôm quyền nói: “Giới chủ đại nhân, người ngàn vạn lần đừng nghe lời nói một phía của Đan gia chủ, có một số chuyện không chứng thực thì làm sao biết được?”

Một bên nói là gian tế, một bên lại nói không phải, cho dù Thương Quỳnh thiên về phía Đan gia chủ nhưng cũng không thể phán quyết tung lung, làm chúng trưởng lão thất vọng.

Mày kiếm nhíu lại, ánh mắt Thương Quỳnh nhìn Dạ Nhược Ly, trong nội tâm không khỏi tán thưởng nàng gặp nguy mà không loạn, phần tâm tính này ở Thương Khung giới cũng được xem là hiếm có.

“Ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong?”

Dạ Nhược Ly biết rõ chuyện này đã bị lộ hơn nữa đã đi vào Thánh Huyền sơn nàng cũng không có ý định giấu giếm nữa, cho nên, mắt trừng những người ở đây, khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, ta xác thực là Huyền Hoàng đỉnh phong.”

Tuy sớm biết chuyện này nhưng nghe chính miệng nàng nói ra, mọi người vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Biếи ŧɦái, mười phần biếи ŧɦái, 20 tuổi là Huyền Hoàng đỉnh phong, thành tựu này ở Huyền Vũ đại lục quả thật là tiền vô hậu khoáng (chưa từng có), vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Hoa Tinh Lan biến sắc, ả không thể ngờ rằng người Hoa gia trăm phương ngàn kế muốn đối phó lại là một Huyền Hoàng đỉnh phong, cho dù ả có ngang ngược càn rỡ, ngực to không não cũng biết được 20 tuổi đạt đến Huyền Hoàng đỉnh phong là gì.

Đột nhiên trong lòng nổi lên tia hối hận, nhưng nhớ lại lời hứa của Đan minh, cái hối hận không nhiều ấy biến mất không chút dấu vết.

Thương Quỳnh nao nao, trong mắt xoẹt qua tinh quang khác thường, lại hỏi: “Ngươi đến Thương Khung giới, phải chăng có mục đích?”

“Phải.”

Lần nữa, mọi người lại ngây ngẩn, dù sao thì cũng không ai ngờ nàng sẽ thừa nhận dứt khoát như thế, lập tức Thương Quỳnh cũng không biết hỏi cái gì.

Thực lâu sau, Thương Quỳnh hồi phục tinh thần, mặt không biểu tình nhưng trong mắt lại hiện tia mờ mịt: “Mục đích của ngươi là gì?”

Dạ Nhược Ly liếc nhìn Thương Quỳnh, chân mày cau lại, đối với tình hình ở Thương Khung giới nàng cũng không biết, vì vậy cũng không muốn nói ra mục đích của chuyến đi này.

“Ta thừa nhận, ta tới đây là có mục đích,” Sau đó ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn Đan Minh, cười lạnh một tiếng: “Nhưng nếu ta muốn gây hại cho Thương Khung giới, Đan gia đại khái đã không còn trên đời này rồi.”

Sắc mặt biến đổi, Đan Minh nắm chặt nắm đấm, hai mắt tóe lửa: “Ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong thì sao? Nhưng thực lực của Huyền Hoàng và Huyền tôn cách nhau một trời một vực, ngươi cho rằng chỉ bằng chút sức lực ít ỏi của ngươi có thể thắng được Huyền tôn sao?”

“Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử.” Con ngươi sáng ngời, khóe môi cười tự tin.

Với thực lực của nàng nhất định có sự chênh lệch với Huyền Hoàng trung cấp, bất quá thời gian này nàng cảm nhận được giới hạn của Huyền Hoàng đỉnh phong, nhưng vẫn chậm chạp chưa đột phá.

Lúc tiến vào Thương Khung giới cũng chưa trải qua chiến đấu chân chính, bởi vậy Dạ Nhược Ly luôn muốn đưa mình vào nguy hiểm để có thể đột phá, bằng không thì muốn bước vào Huyền tôn chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.

“Ha ha!” Đan Minh ngửa đầu cười to hai tiếng, lộ vẻ trào phúng: “Ngươi nói muốn tỷ thí cùng ta? Ta không nghe lầm chứ? Chỉ bằng ngươi? Tiểu nha đầu, lão phu thừa nhận ngươi là thiên tài nhưng ngươi cũng chỉ là Huyền Hoàng, lão phu chính là Huyền tôn, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi, ngươi có tin không?”

Tựa hồ như muốn làm nhục Dạ Nhược Ly, Đan Minh duỗi ngón tay quơ quơ trước mặt nàng, lại nhấn xuống làm động tác nghiền nát một con kiến, phảng phất như con kiến kia chính là Dạ Nhược Ly.

Nhưng đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Đan Minh, Dạ Nhược Ly lại thờ ơ, cặp mắt màu đen lại hiện tia châm chọc.

Thương Quỳnh lắc đầu, trong mắt có tia thất vọng.

Hắn còn đang tán thưởng nữ tử này có tâm tính tốt, lại không ngờ tới tính khí nàng lại bất đồng như vậy, tuổi trẻ khí thịnh, một Huyền Hoàng đỉnh phong sao có thể đánh lại một Huyền tôn đã đột phá lên từ lâu cơ chứ?

Lúc này ngoài điện, một thanh âm lãnh khốc truyền vào tai mọi người: “Đan gia chủ, đây là Thánh Huyền sơn, sư phụ còn chưa nói, sao tới lượt ngươi ầm ĩ?”

Ánh mắt mọi người đều nhìn theo hướng phát ra thanh âm, trong nháy mắt mọi người đều sững sờ, chẳng ai ngờ hắn sẽ xuất hiện ở đây.

Thân hình nam tử tráng kiện, vài bước đã tới trước mặt Thương Quỳnh.

Dung nhan rõ ràng anh tuấn, nhưng lại một bộ dạng lãnh khốc, thân hình dưới bộ hắc y cân đối hữu hình, ánh mắt xoẹt qua Dạ Nhược Ly, lại thâm thúy lóe lên tia u ám.

“Nàng là bằng hữu của ta, có thể nể mặt mũi ta mà tha thứ cho nàng?”

Dạ Nhược Ly nhướng mày, ý thức được nàng không muốn dây dưa với nam nhân này, nếu như Thánh Dạ đem đến cho nàng cảm giác nguy hiểm thì nam nhân này lại làm nàng thấy mâu thuẫn.

“Thương nhi, ngươi nói nàng là bằng hữu của ngươi?” Thương Quỳnh quét mắt nhìn Hoàng Viêm Thương, khuôn mặt xoẹt qua tia ngạc nhiên.

“Vâng.” Hoàng Viêm Thương khẽ gật đầu, giọng điệu lãnh khốc nói: “Lúc ta ở tục giới rèn luyện, có kết giao bằng hữu, lần này nàng đến đây cũng là do ta nhắc đến.”

“Nếu là bằng hữu của Thương nhi, như vậy…”

“Chậm đã.” Dạ Nhược Ly lạnh giọng đánh gãy lời Thương Quỳnh, chuyển hàn quang, nhìn khuôn mặt cao ngạo của Đan Minh, cười lạnh nói: “Đan gia chủ, chúng ta đấu một trận, ngươi có nguyện ý ứng chiến không?”

Bị cắt đứt lời nói giữa chừng, Thương Quỳnh cực kì bất mãn, cho nên lúc này cũng không ngăn cản.

Cũng nên để Đan gia chủ giáo huấn nàng một trận, miễn cho nàng cường vọng, coi trời bằng vung.

“Hừ, nếu ngươi muốn lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.” Đan Minh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường, nghiễm nhiên không để Dạ Nhược Ly vào mắt: “Lúc đó lão phu sẽ cho ngươi biết cái gì là người giỏi thì có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên!”

Dạ Nhược Ly cười nhạt, dung nhan tuyệt sắc tràn đầy tự tin.

Hoàng Viêm Thương nhìn Dạ Nhược Ly thật lâu, con ngươi màu đen sâu không thấy đáy, không có cách nào nhìn thấu suy nghĩ của y.

Nữ tử này, thú vị…

20 tuổi đã đạt được Huyền Hoàng đỉnh phong, không biết năng lực chiến đấu của nàng như thế nào, hy vọng nàng đáng giá để y lôi kéo.

Trên ngọn núi ở Thánh Huyền sơn, gió thổi qua từng cơn, lá cây phát ra thanh âm thanh thúy.

Dạ Nhược Ly lẳng lặng đứng đó, áo trắng tung bay, hai tay chắp sau lưng, tóc đen bay toán loạn trong gió, biểu lộ đặc biệt ngưng trọng, con mắt màu đen tối như mực nhìn chăm chú vào lão giả đối diện.

“Trước khi đấu, ta muốn đặt cược.” Dạ Nhược Ly cười lạnh, ánh mắt liếc nhìn Hoa Tinh Lan, cũng không thèm che giấu sát cơ: “Nếu ta thắng mạng của nàng ta sẽ là của ta!”

Híp híp mắt, Đan Minh hừ lạnh: “Vậy nếu như ngươi thua?”

“Nếu thua mạng của ta sẽ giao cho ngươi!”

“Ha ha, đây là do ngươi nói, lúc đó ta sẽ cho ngươi biết ngươi ngu ngốc như thế nào!”

Ngửa đầu cười to hai tiếng, thân thể Đan Minh như tên rời cung, rất nhanh phóng tới chỗ Dạ Nhược Ly, ánh sáng màu vàng trên đầu ngón tay hiện lên, hắn duỗi ngón tay hướng vào đầu Dạ Nhược Ly.

Chung quanh, đám người Thương Quỳnh đứng trên ngọn núi, ánh mắt thủy chung gắt gao nhìn hai người.

“Hừ, một Huyền Hoàng cũng dám khiêu chiến với cao thủ Đan gia, muốn chết!” Đan trưởng lão lạnh nhạt nhìn, không che giấu chút trào phúng, tựa hồ như trong mắt lão Dạ Nhược Ly chính là chuyện cười.

Trong mắt Hoa Tinh Lan đầy vẻ vui mừng, ả xem ra chính là thấy nữ tử kia đang chết dần chết mòn.

“Ai, tiểu gia hỏa quá cuồng vọng rồi.” Lam trưởng lão lắc đầu, thở dài đáng tiếc: “Với thực lực của nàng không quá 10 năm có thể đột phá lên Huyền tôn, không cần phải xúc động nhất thời như vậy.”

Hiển nhiên không ai tin tưởng trận chiến này Dạ Nhược Ly có thể thắng.

Ánh mắt rùng mình, tinh quang xoẹt qua mắt đen, bóng dáng Dạ Nhược Ly lóe lên, rất nhanh lui về sau, mà Đan Minh lại đuổi theo sát nút, thế nhưng khoảng cách giữa nàng và lão vẫn duy trì được cự ly nhất định.

Không xuất hiện cảnh trong dự liệu, Đan trưởng lão trừng to mắt, không dám tin nói: “Không, không có khả năng, nàng đáng lẽ phải bị Đan Minh phá vỡ đầu mới đúng, vì sao có thể né tránh được?”

Mấy người Lam trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, lộ vẻ cười khổ.

Kim Cương chỉ chính là công kích yếu nhất của Đan Minh, không biết nàng có thể thoát khỏi những công kích khác của lão không?

“Xú nha đầu, ngươi chết chắc!”

Nha đầu chết tiệt này làm lão mất hết mặt mũi, về sao phải để nàng nhìn thấy sự lợi hại của lão.

Thân hình lóe lên, thân hình già nua của Đan gia chủ trước mặt Dạ Nhược Ly hóa thành cơn gió, chậm rãi tiêu tán, lưu lại một ảo ảnh, từ từ biến mất.

Thần sắc Dạ Nhược Ly ngưng trọng, vội vàng thu lại, lúc này một lực chưởng đánh vào lưng nàng, một luồng huyền lực cường đại xông vào cơ thể, “Phốc” một tiếng, nhổ ra ngụm máu tươi.

Nàng liều mạng, thân hình lao nhanh về phía trước, đến khoảng cách an toàn mới quay người lại.

“Cái này…Điều này sao có thể?” Đan Minh nao nao, nhìn bàn tay mình, nắm chặt lại: “Rõ ràng nàng đã trúng Kim sơn đại lực chưởng của ta, vì sao lại có tốc độ nhanh như vậy? Nàng thực sự chỉ là một Huyền Hoàng đỉnh phong?”

Phòng ngự của nàng vốn không phải là thực lực của Huyền Hoàng đỉnh phong.

“Có lẽ nàng thực sự có bản lĩnh để ta lôi kéo.” Hoàng Viêm Thương nhìn thật sâu vào Dạ Nhược Ly, khóe môi nở nụ cười, trong ánh mắt xoẹt qua tia hứng thú.

Đây chính là nữ tử duy nhất làm y thấy hứng thú, cho dù thế nào cũng phải đưa nàng về bên người y.

“Đan Minh, ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay?” Đan trưởng lão quát lên, làm thần trí Đan Minh hoàn hồn, nghĩ tới hai chiêu của mình không thể đánh bại được nữ tử này, sắc mặt xám ngắt, ánh mắt càng ngoan độc.

“Nàng chỉ mới 20 tuổi mà thôi, 20 tuổi đã có được thành tựu như vậy cũng có thể coi là đệ nhất thiên tài, như thế chẳng phải chiếm lấy vị trí của Đan Tuyết Kỳ hay sao? Chuyện này ta không thể nói với Tuyết Kỳ, với tính cách kia nhất định sẽ bị đả kích, chuyện duy nhất có thể thay đổi tình hình chính là, gϊếŧ chết nàng!”

Gϊếŧ nàng, phải gϊếŧ nàng!

Trong nội tâm sát khí sinh sôi nảy nở, thân thể Đan Minh run rẩy, khí thế cường đại đột nhiên bộc phát ra.

Chấp niệm từ sâu trong lòng mọc rễ, nảy mầm, sẽ khó có thể lắng xuống.

Thời khắc này, điều lão muốn làm chính là phải gϊếŧ chết Dạ Nhược Ly, chỉ cần nàng chết rồi, trên đời này sẽ không còn thiên tài nào như vậy, huống chi tiềm lực của nàng quá lớn, vì sự trường tồn vĩnh cửu của Đan gia, trận chiến này lão chỉ được thắng, không thể bại!”

“Nguy rồi, chẳng lẽ Đan Minh muốn sử dụng chiêu thức kia?” Lam trưởng lão biến sắc, đầy khẩn trương nhìn Dạ Nhược Ly.

Bọn hắn vẫn rất coi trọng nàng, cũng không hy vọng nàng chết nhưng bọn hắn biết rõ có Giới chủ ở đây, bọn hắn căn bản không thể ngăn cản,cũng không có năng lực ngăn cản.

“Ha ha, chết đi, đi chết đi!” Đan minh cười ha hả, không lâu sau, trước mặt lão xuất hiện một Phật Như Lai chưởng.

Ánh sáng kim quang của Phật chưởng lập lòe, như một ngọn núi nhỏ, tất cả mọi người đều tin tưởng nếu bị một chưởng này giáng xuống, Dạ Nhược Ly chắc chắn sẽ thành bánh thịt, không có may mắn!

“Ầm ầm!”

Phật Như Lai chưởng chưởng xuống, trong chốc lát núi lở đất nứt, toàn bộ ngọn núi đều bị lay động, những ngọn núi nhỏ trực tiếp sụp đổ, nham thạch không ngừng phun ra.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng lẽ là các vị trưởng lão tỷ thí?”

Cả tòa Thánh Huyền Sơn, thậm chí là toàn bộ Thánh Thiên thành, đều vì núi sụp đổ mà chấn động.

Có thể tạo ra sức phá hủy đến chừng này cũng chỉ có thực lực Huyền tôn cường giả, chẳng lẽ trên Thánh Huyền sơn đang có Huyền tôn chiến đấu?

“Ha ha, chết rồi, rốt cuộc cũng chết rồi, ha ha…”

Đan Minh hưng phấn cười to, không chút để ý đến sắc mặt tái nhợt của Lam trưởng lão, chỉ phát tiết kích động trong lòng ra, không ai không biết lão đang hưng phấn đến cỡ nào.

Nữ nhân chết tiệt kia rốt cuộc cũng chết rồi, về sau sẽ không ai có thể vượt qua Tuyết Kỳ nữa.

Nhưng tiếng cười của lão cũng không duy trì được bao lâu, liền im bặt lại, mặt mo biến thành màu gan heo, bởi tiếng cười dừng lại đột ngột làm lão không hít thở được, thiếu chút nữa tự mình hại chết mình.

Cái gì gọi là vui quá hóa buồn? Bộ dạng Đan Minh chính là như vậy…

Nham thạch bao trùm cả ngọn núi, một luồng khí thế cường đại lao tới với tốc độ cực nhanh, thẳng lên trời xanh, khuếch tán ra, vô số huyền khí hướng về Dạ Nhược Ly mà hội tụ

Ai cũng từng trải qua chuyện này, hiển nhiên biết được đây chính là dấu hiệu đột phá Huyền tôn.

“Ầm ầm!”

Nham thạch bị nổ tung, một thân áo trắng đập vào trong mắt mọi người, cùng lúc đó thanh âm cường ngạo lạnh lùng vang lên: “Ngươi có phải cao hứng quá sớm rồi không? Ta còn chưa chết, trận đấu này sẽ không chấm dứt! Thương thế của ta do ngươi gây ra, ta cũng nên hồi báo lại cho ngươi.”