Editor: May
Dinh thự nhà họ Dạ.
Phòng cuối cùng trên hành lang dài tầng hai.
Rèm cửa sổ màu vàng nhạt thấp thoáng, chỉ xuyên thấu qua một chút ánh sáng nhạt.
Sàn nhà gỗ đỏ, giấy dán tường tinh xảo, trước ban công còn có một chiếc đàn dương cầm, nhìn qua tựa hồ có chút lâu đời, nhưng cũng không có quá hoang vắng, mỗi một phím đàn đều không dính bụi trần.
Dạ Thần Thương nằm ở trên giường, hơi nhắm mắt lại, hình dáng khắc sâu nhìn qua có chút già nua, bác sĩ tư nhân đã giúp ông làm kiểm tra thân thể, không có gì trở ngại.
“Daddy!” Dạ Lê và Dạ Anh cùng nhau đẩy cửa tiến vào, Dạ Anh đi nhanh đến bên cạnh giường.
Dạ Lê gọi bác sĩ qua một bên, ánh mắt lãnh quyệt nhíu lại,
“Sao lại đột nhiên té xỉu?”
Bác sĩ hơi cúi đầu, cung kính trả lời,
“Đại công tử không cần lo lắng, Dạ lão không có gì trở ngại, chỉ là cảm xúc không ổn định, nghỉ ngơi một lát là được.”
……
Cảm xúc dao động?
Ánh mắt trầm thúy của Dạ Lê càng sâu, nhìn mắt Dạ Thần Thương nằm ở trên giường, daddy bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại có thể sẽ đột nhiên té xỉu?
Dạ Anh bồi Dạ Thần Thương nói chuyện một lát, sau đó liền xuống lầu, không quấy rầy Dạ lão ở trong phòng nghỉ ngơi.
Dạ Lê cũng muốn rời đi, lại bị Dạ Thần Thương gọi lại,
“Lê, lại đây.”
“Daddy.” Dạ Lê ngừng bước chân, xoay người lại đi đến trước giường, đỡ Dạ Thần Thương ngồi dậy.