Editor: May
Ánh mắt màu xanh biếc của Brian u nhiên sáng ngời, hàm chứa ý cười càng thêm quỷ quyệt, nâng cánh tay lên, mở bàn tay ra, một chìa khóa đặc chế hình dạng độc đáo,
“Tôi nói chuyện giữ lời, chìa khóa, cầm đi.”
Ấn đường Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên nhíu lại!
Gần như là cùng thời khắc đó, Hoàng Phủ Bạc Ái liền chuyển thân ảnh, Brian vươn tay dùng hết toàn lực ném chìa khóa trong tay ra ngoài!
Đáng tiếc, Hoàng Phủ Bạc Ái bởi vì bị thương, động tác tự nhiên hơi chậm một chút, sau khi chìa khóa l*иg sắt liền ở trong bóng đêm đen nhánh xẹt qua một đường parabol nhìn không rõ, rơi vào trong biển quay cuồng mãnh liệt!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh trách liếc nhìn Brian, anh đã sớm đoán được Brian không có khả năng dễ dàng đáp ứng anh như vậy.
Brian đi đến bên l*иg sắt, khoảng cách có chút xa, cười u buồn, cố ý cười nói,
“Chậc chậc, thật là đáng tiếc, Hoàng Phủ Bạc Ái, nếu động tác của anh nhanh hơn một chút liền nhận được chìa khóa rồi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái cười lạnh lùng, môi hồng nhạt hơi có chút trắng bệch,
“Không có chìa khóa, tôi cũng có thể cứu người phụ nữ của tôi.”
Trong lòng Thịnh Vị Ương run lên, hai mắt rơi nước mắt như mưa càng thêm đỏ đến kinh diễm.
Cô yêu một người đàn ông ác bá, lời “Cứu người phụ nữ của tôi” này, quả thực yêu thảm cô.
……
Sau khi nghe xong, gương mặt u buồn mà mê người của Brian có chút vặn vẹo, cười nói âm trầm,
“Phải không? Tôi đây ngược lại muốn nhìn một chút, anh cứu cô ta như thế nào!”