Nghe câu trả lời người đàn ông buột miệng thốt ra, Thịnh Vị Ương lập tức ngơ ngẩn mỉm cười lúm đồng tiền, có chút kinh ngạc mê mang nhìn anh.
Bởi vì Jay chọc cô thương tâm, cho nên anh mới sinh khí như vậy?
Tay nhỏ bị anh gắt gao khóa lại ở trong lòng bàn tay to rộng, không biết tại sao, cái mũi có chút lên men, đôi mắt còn chua sót.
……
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương cười liễm diễm,
“Jay có thể có lý do khó nói gì đó.”
Mặt Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức đen đến như đống than, giọng nói từ ngoan phun ra từ khe hở hàm răng cắn chặt,
“Em còn nói chuyện giúp anh ta, mệt cho tôi còn……”
Thịnh Vị Ương nâng khuôn mặt nhỏ lên, không biết lá gan từ nơi nào tới, lại có thể một ngụm hôn ở trên môi nhếch lên của người đàn ông.
Nháy mắt, hỏa khí tăng vọt của vị Bạc Ái thiếu gia nào đó “xèo xèo xèo” dập tắt, còn muốn thấy hiệu quả nhanh hơn tất cả linh đan diệu dược.
Thịnh Vị Ương hôn môi anh, có chút khẩn trương run rẩy chớp chớp mắt, dáng dấp lông mi xinh đẹp phác họa mi mắt của anh, nhẹ nhàng quét quét, ma sát mơ hồ kia, có thể trêu chọc lòng người nhất.
Thật giống như là một dòng điện đột nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nháy mắt nhảy đến khắp người, đầu quả tim đều nhịn không được run lên.
……
Thịnh Vị Ương nghẹn khí, da thịt ngọc bạch thấm phấn hồng càng thêm nhuộm tan ra, tựa như phù hai đóa mây đỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn hình dáng ngây ngốc thất hồn của người đàn ông, Thịnh Vị Ương lại nâng khóe mắt cười.
Bị anh ôm chặt vào trong ngực, cảm thụ được đến sức lực mạnh mẽ báo đạo nhất từ người đàn ông, nói không cảm động, đó tuyệt đối là giả.
“Hoàng Phủ Bạc Ái, cám ơn anh, cám ơn anh có thể suy nghĩ thay tôi.”
“Hừ, đừng tự mình đa tình!” Mỗ nam không được tự nhiên trừng mắt nhìn cô, “Tôi chỉ là không cho phép thiếu phu nhân của Hoàng Phủ đế quốc ngu xuẩn như vậy, ném thể diện của lão tử!”
Thịnh Vị Ương tự nhiên biết tên này lại đang kiêu ngạo, tiếp tục lời nói của cô,
“Cũng cám ơn anh ngày hôm qua đã cứu tôi, tôi ở trên tiệc tối quan trọng như vậy làm anh mất mặt, anh cũng không có rống tôi.”