Editor: May
Nếu sau này có con trai, nhất định phải dạy dỗ thật tốt! Dưỡng thành một bé trai cực kỳ ấm áp của thế kỷ mới, tuyệt đối không thể giống đức hạnh này của Hoàng Phủ Bạc Ái, thật là quá không khiến người vui!
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương đột nhiên chợt ngây ngốc, suýt đã vươn tay nghe theo đại não cho chính mình “bốp” một cái tát!
Phi phi! Thịnh Vị Ương, mày lại suy nghĩ lung tung rối loạn vớ vẩn cái gì vậy! Bé trai gì chứ!
Đôi mắt Thịnh Vị Ương sóng nước mênh mông, hai má phấn nộn tựa như hoa đào nở rộ, kiều diễm xinh đẹp.
……
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh băng của người đàn ông,
“Thịnh Vị Ương, cô lại một mình ảo tưởng cái gì?”
Đột nhiên vừa nhấc đầu, rơi vào mắt sâu âm trầm của người đàn ông, ảnh ngược khuôn mặt đỏ hồng của cô rất rõ ràng, toàn là vẻ xấu hổ xinh đẹp.
Thịnh Vị Ương có chút chột dạ xoay đi,
“Tôi suy nghĩ câu nói kia nói thật không sai mà, đúng là cha nào con nấy.”
“Ông ta chưa từng xem tôi là con trai.”
Thịnh Vị Ương nao nao, nhìn mắt lạnh tàn nhẫn của anh, lại không cẩn thận tiết lộ ra một tia bi thương quá mức nồng đậm.
Anh chính là Hoàng Phủ Bạc Ái vĩnh viễn kiêu ngạo không ai bì nổi!
Bỗng chốc, tâm hung hăng đau một chút.
……
Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, cười xấu xa, vẻ mặt kiêu ngạo nhướng mày nói,
“Vậy anh cũng không xem ông ta là lão tử đi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái sửng sốt một chút, nhìn mắt đào hoa của cô cười đến trầm tĩnh giảo hoạt, thần kỳ trút bỏ lửa giận.
Một đám bảo ẹệ hung quanh yên lặng dựng lỗ tai, trán tập thể “tách tách” cuồng toát mồ hôi
-_-|||, suýt đã cả kinh mềm chân, nội tâm chạy gào,
“Thiếu phu nhân, lời này mà cô cũng dám nói, cô quả thực quá bưu hãn.…”