Editor: May
Làn da cô rất mịn, rất nhỏ, rất non, tựa như quả trứng gà lột vỏ, vô cùng mịn màng.
Người đàn ông càng sờ càng hăng say, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần, khiến cho không khí dưới hơi thở dần dần loãng, cực kỳ ái muội.
……
Nhìn lúm đồng tiền kiều diễm ướŧ áŧ của cô, Hoàng Phủ Bạc Ái nhẹ nhàng câu môi, cười tà mị, môi mỏng lạnh lẽo hôn lên cô.
Vào lúc bốn cánh môi của hai người dán vào nhau, Thịnh Vị Ương dương móng vuốt xách lỗ tai người đàn ông, không thủ hạ lưu tình chút nào nhéo một vòng.
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên không kịp phòng ngừa hàm răng lệch một cái, tiếp theo, mấy người còn đang nhốn nha nhốn nháo ngoài cửa phòng, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rống giận rít gào của thiếu gia nhà mình,
“Thịnh Vị Ương, cô dám nắm lỗ tai của tôi!!!”
Tập thể, “……”
Nội tâm ngửa mặt lên trời cười ầm lên, ha ha, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà! Lại nói, vì sao lại cảm giác hai người bên trong kia đều ấu trĩ như vậy chứ!
……
Môi anh đào của Thịnh Vị Ương nở nụ cười, đặc biệt vô tội nháy mắt nói,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh lại không cho tôi véo chính mình, tôi cũng chỉ có thể véo anh thôi! Cái này gọi là hiệu ứng dây chuyền.”
“Cô……” Hoàng Phủ Bạc Ái nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn mặt mày cười tủm tỉm của người phụ nữ, đột nhiên liền cúi đầu, chiếm lấy cánh môi dụ người kia, bá đạo cạy khớp hàm của cô ra đoạt lấy một phen, cuối cùng giống như trừng phạt hung hăng mổ một ngụm ở trên cái miệng nhỏ cười xinh đẹp kia!