Bạc Sủng Nhi một đêm chưa ngủ, sáng sớm, Tiểu Hải Dương mơ hồ lim dim đi ra, tội nghiệp nhìn Bạc Sủng Nhi, nhỏ giọng nói: "Chị gái, em đói bụng..."
Bạc Sủng Nhi lúc này mới ý thức tới buổi tối hôm qua Tiểu Hải Dương cùng mình đến bây giờ cũng không có ăn cái gì.
Lúc này mới cầm chìa khóa xe, đi ra cửa mua bữa ăn sáng.
Chân trước Bạc Sủng Nhi mới vừa đi, chân sau Tiểu Hải Dương liền đem cái ghế ngồi, để ở một bên, đứng lên, đủ cao đến điện thoại, sau đó gọicho Tịch Giản Cận.
"Anh rể... Anh nhanh về nhà, chị gái ngã bệnh rồi... Ô ô ô..."
Tiểu Hải Dương vừa nói, vừa giả bộ rất sợ hãi mà khóc.
"Anh rể, chị gái có thể chết hay không a, toàn thân đều rất nóng, nóng đến dọa người... Ô ô ô..."
"Tiểu Hải Dương, em đừng khóc, anh lập tức về, hiện tại anh gọi điện thoại tìm bác sĩ! " Tịch Giản Cận cũng là một đêm chưa ngủ, vốn là bởi vì giấc ngủ chưa đầy sinh ra mệt mỏi, lại vì Tiểu Hải Dương gọi điện thoại, lập tức vô ảnh vô tung biến mất, anh từ trên chiếc ghế trong gian phòng của mình ở quân khu đứng lên, nắm chìa khóa xe, liền hướng trong nhà chạy về.
Tâm tình tự nhiên vẫn mang theo rất nhiều xoắn xuýt.
Ngày hôm qua cô..., không phải là không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh!
Khi cô ủy ủy khuất khuất nhận dỗi nhìn mình như vậy, hô cả đời mình cũng không thể có con, tại sao muốn học tập điều này, tim của anh cũng theo đó đau đớn đến không cách nào nhảy lên.
Hình như từ đáy mắt của cô thấy được oán giận.
Anh sợ nhất chính là như vậy.
Cực sợ...
Sợ cô trách tội anh!
Sau khi anh rời đi, tâm tình cực kỳ mất mác, anh suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, mình là quá mức ích kỷ, đem cô giữ ở bên người, chỉ một bởi vì một câu không cần của cô, những lời quan tâm cùng đau lòng kia của cô, liền ngây thơ cho là cô không cần thật.
Thật ra thì làm sao có thể không cần chứ?
Cô không nên phụng bồi anh xuống Địa ngục.
Cô vốn có thể có được một gia đình hoàn mỹ, là anh không tốt, khiến cô cùng những thứ tốt đẹp kia vô duyên, rõ ràng là trạng huống thân thể của anh, nhưng cũng muốn lôi kéo cô thừa nhận chút ít tội nghiệt!
Còn có đau lòng.