Cô qua công ty dạo một vòng, vốn bầu không khí rất sinh động, bời vì cô đến, lập tức cẩn thân yên.
Mọi người rối rít báo cáo một chút tình huống gần nhất, cô nghe mơ mơ màng màng, không biết nói, nhưng vẫn là cố làm ra vẻ gật đầu, mặt không thay đổi nói qua, không tệ không tệ, tiếp tục nỗ lực!
Tâm tư, lại sớm bay đến buổi tối hôm qua, người đàn ông tối qua lôi kéo mình!
Nghĩ đến anh ở bên tai của mình, nói qua những cái kia không chịu nổi.
Cái gì, Sủng Nhi, em nhìn, phía dưới lại bắt đầu chảy nước miếng, có phải lại thèm rồi hay không?
Hả? Muốn ăn không? Chẳng lẽ còn không có cho em ăn no? Em thật là một đứa tham ăn!
.........
Cô không nhịn được đỏ mặt, nghĩ đến lúc Tịch Giản Cận mặc đồng phục, rõ ràng là thanh niên tốt, tích cực, mặc cho ai nhìn thấy, đều sẽ không tự chủ được yên lặng.
Làm sao khi cởϊ qυầи áo, hiển nhiên là một con sói chứ?
Mọi người báo cáo xong, cô lại vẫn thất thần, cũng không dám quấy rầy cô, chỉ nhìn thấy cô đỏ mặt, cười ngây ngô.
Trợ lý không dám đánh nhiễu cô, liền đứng đấy như vậy, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi thật lâu mới bất tri bất giác hoàn hồn, ý thức được chính mình vừa rồi thất thần, nhất thời đỏ mặt, sau đó chép miệng, phất phất tay, đem bọn họ đuổi ra ngoài.
Lúc này cô mới nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh trong phòng rửa mặt, vỗ vỗ khuôn mặt của mình, để chính mình ổn định lại, sau đó đi ra ngoài, phát hiện có vẻ như trong công ty vốn không có việc cô cần phải làm, liền mở máy tính ra, vụиɠ ŧяộʍ ăn cặt, tưới hoa, đấu địa chủ, phát hiện thời gian cũng chỉ mới qua nửa giờ.
Cô nhìn thời gian một chút, mới bốn giờ rưỡi chiều, Tịch Giản Cận tới chín giờ rưỡi mới có thể tan tầm, còn năm tiếng.
Tưởng niệm nặng nề như thế, vốn không thể tới, cô nghĩ tới nghĩ lui, liền cầm chìa khóa xe, mở cửa ra.
Bên ngoài nhân viên nhất thời nhìn về phía cô.
Bạc Sủng Nhi nghĩ đến chính mình đã gần một tháng đều không có đến công ty, ngày đầu tiên tới, thế mà ngây người chẳng qua một giờ đã đi sao?