Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 118: Khác với tưởng tượng

Thư ký vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Dư Việt Hàn vừa kết thúc hội nghị, thân ảnh cao quý từ ngoài cửa dạo bước đi vào.

Trợ lý đi theo anh, đang báo cáo gì đó.

“Tổng giám đốc Hàn.” Thư ký cung kính chào hỏi, đứng ở bên cạnh Tiểu Lục Lục, trong lòng mừng thầm.

Cô ta vừa thuyết phục cô chủ nhỏ đuổi việc Niên Tiểu Mộ, tổng giám đốc Hàn liền trở lại.

Lần này vừa vặn, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng!

Thư ký đảo tròng mắt, ngồi xổm xuống, “Cô chủ nhỏ, không phải cô chủ mới nói là có chuyện muốn nói với cha sao?

“…” Dư Việt Hàn đang nghe trợ lý báo cáo, vừa mới chuẩn bị đi đến trước bàn làm việc, nghe thấy thư ký nói vậy, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn sang Tiểu Lục Lục.

Hơi giơ tay, ra hiệu trợ lý chờ một chút.

Trong tập đoàn Dư thị, ai cũng biết Dư Việt Hàn thương yêu con gái của mình nhất, nếu không cũng không đi đâu cũng dẫn theo cô bé. Vừa nghe thấy cô công chúa nhỏ của mình có chuyện muốn nói, anh lập tức bỏ công việc qua một bên, nhướng mày nhìn về phía Tiểu Lục Lục ngồi trên ghế sofa, dùng ánh mắt hỏi con bé muốn nói điều gì.

“Cô chủ nhỏ mau nói đi!” Thư ký đứng ở bên cạnh thúc giục.

Cô ta đã nghĩ kỹ, chỉ cần chờ cô chủ nhỏ chính miệng nói ra không muốn Niên Tiểu Mộ, cô ta sẽ đem chuyện sữa bò và hộp thuốc lúc nãy đều đổ lên đầu Niên Tiểu Mộ, chứng thực tội danh không biết chăm sóc trẻ của cô. Đến lúc đó, tổng giám đốc Hàn chắc chắn sẽ giận dữ, có khi còn lập tức cho Niên Tiểu Mộ thu dọn đồ đạc rời đi!

Tiểu Lục Lục nằm dài trên bàn trà, mày nhỏ càng nhíu chặt hơn.

Cô bé quay đầu nhìn thư ký đang thúc giục mình, lại ngẩng đầu nhìn Niên Tiểu Mộ một chút, sau đó mới đứng lên, cơ thể nhỏ nhắn xoay người, co chân chạy về phía Dư Việt Hàn. Cô nhóc ôm lấy đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh.

“Cha, có thể đổi cô này đi không?”

Tiểu Lục Lục duỗi ngón tay nhỏ trắng nõn ra, chỉ hướng thư ký Uông!

Thư ký nghe Tiểu Lục Lục nói muốn đổi người, không chút nghĩ ngợi phụ họa nói, “Tổng giám đốc Hàn, chuyện là như thế này, Niên Tiểu Mộ rõ ràng không biết cách chăm sóc cô chủ nhỏ…”

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên phát hiện người Tiểu Lục Lục chỉ là mình, bỗng dưng ngây ngẩn cả người. Cô ta thoáng nhìn ánh mắt lãnh đạm của Dư Việt Hàn, sống lưng chợt lạnh.

Cô ta cố gắng ổn định tâm tình của mình, cười hỏi, “Cô chủ nhỏ có nhầm lẫn hay không ạ?”

Hai người đã nói rõ ràng, người phải ra đi là Niên Tiểu Mộ, sao giờ lại biến thành cô ta?

Phòng thư ký nhiều người như vậy, cô ta phải cạnh tranh kịch liệt, cố gắng biểu hiện thật ưu tú, vất vả lắm mới được điều đến văn phòng tổng giám đốc, làm thư ký của tổng giám đốc Hàn. Đây là may mắn mà bao nhiều người mơ cũng không được!

“Sao lại thế?” Dư Việt Hàn mắt đen thâm thúy, bế công chúa nhỏ của anh lên. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bé.

Chỉ thấy công chúa nhỏ của anh bĩu môi, dụi đầu vào ngực anh. Đây là thấy anh không đồng ý nên tức giận?

Tiểu Lục Lục không phải trẻ con yếu ớt, cũng chưa bao giờ cố tình gây sự.

Ánh mắt Dư Việt Hàn trầm xuống, bế cô bé đi đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía thư ký đang lo sợ bất an.

Không chờ cô ta mở miệng, anh đã lạnh lùng nói với trợ lý, “Điều cô ta đi phòng ban khác đi.”

“Tổng giám đốc Hàn…” Thư ký Uông kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Giờ cô ta vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vì sao lúc nãy còn đang rất tốt, trong nháy mắt, mọi chuyện liền thay đổi, không giống với tưởng tượng của cô ta chứ?